Ở trong mắt của Tân Cương, Kiều Quốc Cường chính là một con người yếu ớt, để cho anh ta nhào nặn một cách thoải mái.
Nhìn thấy Kiều Quốc Cường còn dám hét lớn với anh ta, anh ta làm sao có thể chấp
nhận được?
Sau khi hung dữ mà trừng mắt nhìn Kiều Quốc Cường một cái, Kiều Quốc Cường
hiển nhiên ngoan ngoãn mà cúi thấp đầu, không còn dám đối mặt nhìn anh ta nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, người vợ của Kiều Quốc Cường ngay lập tức cũng ủ rũ, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Bà ta là một người phụ nữ, có thể làm sao chứ?
Người đàn ông của mình không dám trêu chọc vào Tấn Cương, bà ta cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi, lần này xem như là lãng phí công sức.
Kiều Ngọc ở một bên nhìn, cô ấy tức đến sắc mặt đều trắng bệch, đôi môi run rẩy, thật sự không thể nhịn được.
Mắt nhìn thấy mẹ bị đánh đến dáng vẻ thảm hại này, cha lại không dám làm gì Tần. Cương, tính tình của cô ấy dù cho có dịu dàng hơn đi nữa, cũng kiềm chế không được
nữa.
“Tân Cương tên khốn nạn nhà anh! Tại sao lại đánh mẹ tôi? Anh là một người đàn ông, vậy mà lại đánh phụ nữ? Cũng không biết xấu hổ à?”
Kiều Ngọc tức giận mà hét lên, cô ấy cũng không thèm quan tâm Tân Cương hung dữ như mức nào, bây giờ cô không cảm thấy sợ hãi gì nữa.
Tân Cương lại không hề tức giận một chút nào, lúc trước anh ta nói vài câu với Kiều Ngọc, Kiều Ngọc cũng không thèm để ý đến anh ta, đang buồn phiền vì không có cơ hội giao tiếp với Kiều Ngọc.
Bây giờ hay rồi, Kiều Ngọc lại chủ động nói chuyện với anh ta, cô nhóc này cũng khá
xinh đẹp đấy.
“Ha ha, Ngọc à, em đừng tức giận mà, tức giận quá không tốt cho thân thể đâu có biết không?”
Tần Cương ha ha cười lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Ngọc một cách thô tục, ước gì có thể xử Kiều Ngọc ngay lập tức.
Lửa giận của Kiều Ngọc lại càng lớn thêm, tên Tân Cương này không hề cảm thấy áy này một chút nào, rõ ràng là xem người nhà của cô ấy rất dễ bắt nạt.
“Anh đánh mẹ tôi đánh thành như vậy, tôi không thể tức giận à? Tên khốn nạn như anh, ngày hôm nay cho dù tôi phải chết, cũng liều chết với anh!”
Kiều Ngọc lớn tiếng mà hét lên, sau đó liền nhào lên muốn liều mạng với Tân Cương.
Tân Cương vừa nhìn thấy liền vui vẻ hẳn ra, Kiều Ngọc nếu như qua đây, quả thật là
tự đưa mình vào lưới rồi.
Anh ta vừa chuẩn bị sờ mó một chút, nhưng mà lúc này, Hoàng Thiên lại kéo lấy cánh tay của Kiều Ngọc một phát, không cho cô ấy đi qua đó.
“Anh Thiên, anh đừng có kéo tôi, tôi muốn đánh tên khốn nạn này, trút giận cho mẹ tôi!”
Kiều Ngọc tức giận nói, bây giờ cô đã không khống chế được bản thân nữa.
“Cô đi qua đó chỉ có thể chịu thiệt mà thôi, việc này cô đừng quan tâm nữa, tôi giúp cô."
Hoàng Thiên trông rất bình tĩnh mà nói, đứng ở nơi đó vững như bàn thạch, vô cùng điềm tĩnh.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh này của Hoàng Thiên, Kiều Ngọc cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì ở trong cảm nhận của cô ấy, Tân Cương là một kẻ ngang ngược nhất ở trong thị trấn nhỏ này rồi, là một tên rất đáng sợ.
Đối mặt với những người như Tân Cương, người dân bình thường ở trong thị trấn, chỉ có thể dám tức giận mà không dám nói ra, ai lại dám trêu chọc vào một tên gian ác xấu xa như thế này chứ?
Sơ sảy một chút là liền bị đánh đến tàn phế.
Vì vậy mà Kiều Ngọc vẫn luôn sinh sống dưới sự lạm dụng uy quyền của Tân Cương, trong bản năng liền xem Tân Cương là kẻ ác số một.
Thấy Hoàng Thiên không hề sợ hãi một chút nào, Kiều Ngọc cảm thấy rất kỳ lạ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!