Phan Thanh Linh cắn môi một cái, cô ấy cũng rất hận Đông Lão Tà và Đường Quốc Long, từ sau khi đến ốc đảo sa mạc, cô ấy đã không biết lần bị hai người này ép buộc đe dọa.
“Hai người này ép buộc em luyện chế đan dược tu tiên, anh Thiên, em thật sự không biết luyện chế như thế nào, sau đó bọn họ không tin, đưa em đến ngôi mộ dưới lòng đất này...”
Phan Thanh Linh nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong thì gật đầu, những lời Phan Thanh Linh nói về cơ bản
"Ngoại trừ những thứ này còn có gì nữa?"
Hoàng Thiên hỏi.
Phan Thanh Linh suy nghĩ một chút, nói: "Còn có tát em mấy cái, không cho em ăn ngủ, không cho em uống nước, để em chết khát"
Phan Thanh Linh cũng đã nói ra hết dứt khoát, giấu ở trong lòng cũng khó chịu.
Hoàng Thiên nghe vậy liền nghiến răng Đường Quốc Long và Đồng Lão Tà, hai tên khốn này, thế mà lại đối xử với một cô gái nhỏ hiền lành như thế này.
"Còn có gì nữa không?"
Hoàng Thiên đè nén lửa giận, dịu dàng hỏi Phan Thanh Linh.
Phan Thanh Linh thấy Hoàng Thiên vẫn rất bình tĩnh. Cho nên có gì thì nói nấy với Hoàng Thiên: "Hơn nữa, còn ép tôi nhét thuốc vào miệng, khiến em hôn mê, chuyện tiếp theo em không nhớ ra gì nữa cả."
"Được, anh Thiên đã hiểu rõ rồi."
Hoàng Thiên sau khi nói xong, quay đầu nhìn Đường Quốc Long và Đồng Lão Tà.
Hai người này đều nghe rất rõ ràng, Phan Thanh Linh không nói nhiều, nhưng cũng đủ để khiến Hoàng Thiên giận dữ đỏ bừng mặt.
"Cậu Thiên, tôi, tôi..."
Đường Quốc Long rất sợ hãi, nói lắp trước mặt Hoàng Thiên, vì sợ Hoàng Thiên sẽ hành hạ mình.
"Ông muốn nói gì?" Hoàng Thiên giường đôi mắt lạnh lẽo nhìn Đường Quốc Long.
"Đều là lỗi của tôi, không nên đụng vào người phụ nữ của cậu, không nên.."
"Được rồi đừng nói nữa, hai người lại đây".
Hoàng Thiên xua tay. Kêu Đường Quốc Long và Đồng Lão Tà đến.
Hai vị thầy trò này đều bước đến, không dám không nghe lời Hoàng Thiên, ngoan ngoãn bước tới, đứng ở trước mặt Hoàng Thiên.
"Cậu Thiên, xin cậu bớt giận"
Đồng Lão Tà không còn quan tâm đến thân phận của mình nữa, trông như một đứa cháu ngoan ở trước mặt Hoàng Thiên.
Nhìn thấy lão quái vật này, Hoàng Thiên thật sự giận đến mức không có chỗ phát tiết.
"Lão già, ông đã làm rất tốt!"
Hoàng Thiên tức giận, túm lấy cổ áo Đồng Lão Tà.
"Cậu Thiên xin hãy nương tay, hãy vì tuổi tác đã cao của tôi, xin đừng đánh tôi"
Đồng Lão Tà hoảng sợ hét lên. Ông ta thật sự sợ hãi, bởi vì vẻ mặt của Hoàng Thiên lúc này quả thật giống như muốn ăn thịt người.
“Ầm!”.
Hoàng Thiên không nói thêm lời nào, vung mạnh nắm đấm vào mặt Đồng Lão Tà.
Một tiếng phốc, cơ thể của Đồng Lão Tà ngã ngửa, suýt chết. "Chết tiệt, hai người đều chết tiệt có biết không?"
Hoàng Thiên chỉ vào Đồng Lão Tà hét lên.
"Biết rồi biết rồi, cậu Thiên, chúng tôi không phải là người, chúng tôi đã sai rồi..."
Đường Quốc Long vội vàng trả lời, vừa chửi bản thân không phải là con người, vừa tát vào bản mặt mình.
Bốp bốp rất vang dội, nhưng Hoàng Thiên vẫn không hề lay động, Đường Quốc Long lão già chết tiệt này, nếu không có ý định bắt Phan Thanh Linh đến đây, thì cũng sẽ không gặp nhiều chuyện như vậy.
"Cậu Thiên, cậu cứu được người phụ nữ của cậu là được rồi. Chúng tôi cam đoan sẽ không bao giờ trêu chọc tới cậu nữa, càng không ra tay với người phụ nữ của cậu. Chúng tôi sẽ yên phận ở lại đây"
Đồng Lão Tà đứng dậy, sợ hãi nói với Hoàng Thiên
"Ông sống được hơn trăm tuổi rồi, không còn mặt mũi sao? Một chút mặt mũi cũng không muốn phải không? Còn có thể diện ở đây huych huych, ảo tưởng có thể sống sót sao?"
Hoàng Thiên tức giận hét lên, dùng ngón tay chỉ Đồng Lão Tà.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!