Hoàng Thiên thấy vậy thì tức đau cả gan. Lão già này còn dám kêu gào?
Làm sao Hoàng Thiên có thể nuông chiều loại chuyện này? Anh cầm con dao găm trên tay, đâm một phát vào lưng Đông Lão Tà.
“Phụt” một tiếng, Đồng Lão Tà cảm giác bả vai mát lạnh, ngay sau đó một cỗ đau đớn truyền đến khiến ông ta không thể chịu được, kêu lên thảm thiết.
“Ông vừa mới nói cái gì? Bảo tôi cứ đánh đi, đúng không?” Hoàng Thiên nắm chặt lấy con dao găm, hỏi Đông Lão Tà.
Vẻ mặt Đông Lão Tà đen xì, đau đến mức không chịu được, ông ta vội vàng nói: “Không không không, cậu Thiên, tôi sai rồi, cậu đừng đâm nữa, đừng đâm nữa...”
Thấy thế, tất cả mọi người đều cạn lời.
Cái tên Đông Lão Tà này đúng là thích ngậm hành, đang nhẹ nhàng thì không muốn, cứ thích bị đánh cho rồi mới chịu.
“Đừng nói nhảm nữa, đi vào!”
Hoàng Thiên đá Đồng Lão Tà một cái, thúc giục ông ta nhanh chóng đi vào bên trong.
Đồng Lão Tà nuốt cơn giận vào lòng, không như vậy thì cũng không được, ông ta không muốn phải nếm trải đau khổ nữa.
Sau một hồi run rẩy thì ngay tức khắc liền bị Hoàng Thiên tra tấn tàn bạo đến mức chóng hết cả mặt, ông ta không muốn nếm thử lần nữa.
Không nói lời nào nữa, Đồng Lão Tà đã kìm nén một bụng tức giận và xoay người chui vào trong động.
Ông ta rất quen thuộc với môi trường ở đây, Hoàng Thiên có thể nhìn ra được rằng ông già này chui vào rất nhanh nhẹn.
“Ông cũng vào đi.”
Hoàng Thiên nhìn chằm chằm Đường Quốc Long và yêu cầu ông ta nhanh chóng đi theo vào.
Đường Quốc Long rất thành thật và ngoan ngoãn đi theo Đồng Lão Tà chui vào.
“Cậu chủ, để tôi vào trước, cậu đi theo sau tôi” Vũ Thanh lúc này nói với Hoàng Thiên, sau đó sẽ là người thứ ba đi vào.
Hoàng Thiên xua xua tay, ra hiệu với Vũ Thanh là đừng tranh với anh, rồi anh liền cúi người chui vào trong động.
Vũ Thanh nhanh chóng đi theo, sau đó nói với đám người Lâm Nhất Sơn phía sau: “Mấy người các người cũng vào đi.”
Bọn người Lâm Nhất Sơn vốn dĩ không muốn đi vào, bởi vì tình hình ở trong này không rõ nên bọn họ không dám mạo hiểm.
Những lời nói của Vũ Thanh, bọn họ cũng không dám không nghe theo và chỉ đành miễn cưỡng đi vào cùng.
Thực ra Vũ Thanh để bọn họ vào là có một chút cân nhắc.
Lối vào của hang động này không lớn, nếu như mấy người Lâm Nhất Sơn đột nhiên trở nên có ác ý và ở bên ngoài tìm thứ gì đó chặn cửa hang động thì phải làm thế nào?
Đề phòng lòng dạ của con người là không thể thiếu, với kinh nghiệm phong phú của Vũ Thanh thì vẫn là không bộc lộ hết.
Sau khi một nhóm người đi vào thì bên trong đã tối om và không nhìn rõ được bất cứ gì cả.
Nhưng Hoàng Thiên có thể cảm nhận được rằng đây là một hướng đi thẳng xuống phía dưới. Mặc dù không có bậc thang nhưng có một độ dốc, rõ ràng là đi xuống một con đường thông kéo dài.
Đồng Lão Tà ở phía trước càng lúc càng đi nhanh hơn, Đường Quốc Long cũng bám gót theo sát, cũng chạy chậm một mạch.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!