Anh ta sợ Hoàng Thiên nói không thật, càng sợ Hoàng Thiên không có thực lực này, chỉ đang lừa dối anh ta.
“Ngài Thiên, anh, anh nói thật chứ?”
Lâm Sơn Nhất kích động hỏi Hoàng Thiên, đã quên mất ngón tay đau nhiều thế nào.
“Thật, nếu đồng ý, bây giờ anh đi với tôi đi”. Hoàng Thiên nói rất bình tĩnh.
Lâm Sơn Nhất thiếu chút nữa là cao hứng nhảy cẫng lên, vội nói: “Có thể, có thể anh thật sự rất hào phóng! He he, dù anh có bẻ gãy hai ngón tay của tôi, nhưng tôi cũng bằng lòng cống hiến sức lực vì anh!”
Hoàng Thiên nghe thể liền cười, cất tấm bản đồ da dê đi, sau đó để Lâm Sơn Nhất chuẩn bị một chút theo anh đi.
Lâm Sơn Nhất cũng không có gì mà chuẩn bị, đến đất nước sa mạc cần rất nhiều trang bị, ở trong nhà không có, anh ta định bảo Hoàng Thiên đi mua.
Về ngón tay vẫn còn gãy, đây cũng không phải là chuyện gì, Lâm Sơn Nhất nói với Hoàng Thiên: “Ngài Thiên, anh nhìn ngón tay này của tôi.”
“Đi thôi, tôi đưa anh đến bệnh viện xử lý một chút, sau đó thì đi thế nào?” Hoàng Thiên hỏi Lâm Sơn Nhất.
“Có thể tôi rất khỏe mạnh, gãy ngón tay cũng không thể chậm trễ việc đi được. Chỉ là lúc nào mới có thể đưa mười bảy triệu năm trăm ngàn đồng cho tôi?”
Hai mắt Lâm Sơn Nhất phát sáng, hỏi Hoàng Thiên.
“Đi xử lý ngón tay của anh trước, sau đó tôi đưa anh đến ngân hàng, chuyển tiền vào tài khoản của anh.”
Hoàng Thiên trả lời rất dứt khoát. “Quá tốt rồi, ngài Thiên thực sự xem trọng người khác, ha ha ha!”
Lâm Sơn Nhất vui đến mức không khép miệng nổi, cực kỳ hài lòng với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng thực sự say rồi, xem ra thực sự có tiền mua tiên cũng được. Chỉ cần nói giá tiền, căn bản không có chuyện gì không làm được.
Vợ Lâm Sơn Nhất cũng rất ủng hộ, tiễn Hoàng Thiên đến ngoài cổng, cười nói với Hoàng Thiên.
Khi Vũ Thanh nhìn thấy Hoàng Thiên bước ra như thế, anh ta ngồi trong xe cũng cực kỳ ngạc nhiên.
Thấy Hoàng Thiên mang theo một người đàn ông gãy ngón tay, Vũ Thanh hỏi: “Cậu chủ, anh ta là Lâm Sơn Nhất sao?”
“Đúng vậy, đưa anh ta đến bệnh viện xử lý ngón tay gãy trước” Hoàng Thiên nói xong, bảo Lâm Sơn Nhất lên xe, lên ngồi ở phía sau..
Khi Lâm Sơn Nhất thấy Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo cũng gãy chân, kinh ngạc đến há hốc mồm.
“Tổng giám đốc Vạn Hải, anh, sao anh lại ở đây? Chân của anh sao thế?” Lâm Sơn Nhất ngạc nhiên hỏi Đường Vạn Hải.
Đường Vạn Hải cũng rất phiền muộn, bị ông bạn già Lâm Sơn Nhất thấy được, cũng cảm thấy xấu hổ chết đi được.
“Đừng nói gì cả, Sơn Nhất, chắc chắn anh phải giúp đỡ ngài Thiên thật tốt, đến khi cha tôi tới, anh khuyên cha tôi chút, thả người phụ nữ của ngài Thiên ra, tuyệt đối đừng sai lại thêm sai.”
Đường Vạn Hải phiền muộn dặn dò Lâm Sơn Nhất, bây giờ anh ta không dám đối đầu với Hoàng Thiên chút nào, chỉ muốn có thể để Hoàng Thiên cứu Phan Thanh Linh, sau đó Hoàng Thiên thả anh ta ra.
Hoàng Thiên cũng nghe thấy, cảm thấy Đường Vạn Hải này vẫn rất thức thời.
Được rồi tổng giám đốc Vạn Hải, chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết sức”
Lâm Sơn Nhất có phần ngây người, nhưng anh ta cũng đoán được, Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo thảm như thế, có lẽ là đã đắc tội Hoàng Thiên mới thành thế này.
Đúng lúc này, đội viên mà Vũ Thanh gọi lại hai chiếc xe đến, tìm đến chỗ này.
Thấy người tiếp ứng đến, Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên: “Cậu chủ, trước tiên đưa bọn Đường Vạn Hải vào giam trong nhà tù sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!