Nhưng nhìn thấy Hoàng Thiên lo lắng cho Phan Thanh Linh như vậy, Vũ Thanh cũng biết được không thể khuyên nhủ được Hoàng Thiên, Hoàng Thiên nhất định sẽ đi cứu Phan Thanh Linh.
Lúc này Hoàng Thiên lái xe thẳng đến huyện Mường Nghé, dùng thiết bị chỉ đường một chút, từ đây cách huyện Mường Nghé cũng hơn ba trăm km nữa, vẫn là rất nhanh đã có thể đến nơi.
Trên đường, Vũ Thanh gọi điện thoại cho đàn em, để bọn họ lập tức lái hai chiếc xe đi tới huyện Mường Nghé.
Đây là một thị trấn nhỏ không được tính là quá lớn. Không thể nào náo nhiệt, trên đường xe cộ với người đi đường cũng không nhiều.
Chính là một thị trấn nhỏ an tĩnh như vậy, nếu như không phải là xảy ra loại chuyện này, Hoàng Thiên khả năng cả đời này cũng không tới đến chỗ này.
Theo chỉ dẫn của Đường Vạn Hải. Hoàng Thiên lái xe đến một thị trấn nhỏ ở bên trên cách huyện mười mấy dặm.
Thị trấn nhỏ này cùng tên với huyện, gọi là trấn Mường Nghé.
Chiếc xe dừng trước một ngôi nhà hai tầng, ngôi nhà hai lần này không sát đường, nhưng mà vị trí ở trong trấn nhỏ này cũng không tệ, chủ yếu là
căn nhà lầu này thi công cũng rất khí thế, nhìn qua ngôi nhà liền biết là loại rất có tiền.
"Anh Thiên, chính là ở đây, người bạn của tôi đang ở nhà. Vừa nãy tôi vừa gọi điện thoại qua"
Đường Vạn Hải cũng không biết nói với Hoàng Thiên thế nào mới tốt, hiện tại là một lòng phục vụ Hoàng Thiên, chỉ cầu Hoàng Thiên có thể tha cho ông ta một cái mạng chó.
Hoàng Thiên không nói gì, anh lúc này hướng ánh mắt ra hiệu cho Vũ Thanh. Ý bảo Vũ Thanh ở lại trong xe trong chừng bốn người bọn họ.
Vũ Thanh hiểu rõ, anh ta đối với năng lực của Hoàng Thiên cũng là rất có lòng tin, vì vậy không hề lo lắng Hoàng Thiên xảy ra chuyện gì.
Hoàng Thiên cũng quả thực có sức mạnh, đây gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn, Hoàng Thiên thật đúng là một chút cũng không sợ hãi.
Sau khi cất bước vào cái sân nhỏ, Hoàng Thiên đi thẳng vào ngôi nhà hai tầng kia.
Vừa bước vào trong, ngay trước mặt liền nhìn thấy một người phụ nữ kiều diễm tầm ba mươi tuổi.
Người phụ nữ này trông rất tuấn tú, vóc dạng lại càng không có gì để nói. Lúc này đang đi ra khỏi cánh cửa, nhưng mà đúng lúc đụng mặt Hoàng Thiên.
Sau khi nhìn thấy Hoàng Thiên, người phụ nữ này lộ ra vô cùng sửng sốt, nhưng mà rất nhanh, cô đã một mặt không vui mà nói: "Cậu là ai? Làm thế nào mà im lặng mà đi vào nhà tôi?"
"Lâm Sơn Nhất có nhà không?"
Hoàng Thiên hỏi người phụ nữ kiều diễm kia, bởi vì anh đã nghe Đường Vạn Hải giới thiệu qua, bạn của Đường Vạn Hải gọi là Lâm Sơn Nhất, tuổi tác ước chừng năm mươi.
Người phụ nữ hai mắt trắng dã, hỏi Hoàng Thiên: "Cậu quen biết chồng tôi?"
"Cũng tính là quen biết đi, anh ta có ở nhà không?"
Hoàng Thiên mặt lặng như nước, kìm nén tính khí mà hỏi người phụ nữ kia.
"Không ở nhà!" Người phụ nữ này hét lên rất khó chịu, cô ra là thấy Hoàng Thiên tức giận
mà hỏi cô ta, vì vậy mà không vui.
Hoàng Thiên cũng không có hỏi lại người phụ nữ này nữa, Đường Vạn Hải vừa gọi điện thoại xong, nói Lâm Sơn Nhất đang có nhà, hẳn là không sai.
Vì vậy Hoàng Thiên liền chuẩn bị lục soát một chút, đem Lâm Sơn Nhất lôi ra đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!