Nếu ông ta không quay lại, Hoàng Thiên sẽ xử lý cậu ta.
Trong lòng Đường Doãn Hạo thầm cầu nguyện, cậu ta thật sự sợ ông nội sẽ không trở lại.
Nếu như vậy , hiện tại với sự tức giận của Hoàng Thiên, chắc chắn Hoàng Thiên sẽ giết chết cậu ta.
Sau khi gọi điện thoại vài lần, sắc mặt của Đường Doãn Hạo đã sợ đến trắng bệch.
Đường Quốc Long đã tắt điện thoại rồi. Chết chắc rồi, lần này thật sự chết chắc rồi.
Trong lòng Đường Doãn Hạo vô cùng u ám, vẫn cố gắng gọi hết lần này đến lần khác.
Hoàng Thiên đã nghe thấy trong điện thoại của Đường Doãn Hạo, đầu dây bên kia đã tắt máy, lúc này anh giật lấy điện thoại của Đường Doãn Hạo, tức giận ném thẳng xuống đất, điện thoại vỡ tan tành thành từng mảnh..
“Đừng gọi nữa, chúng mày đúng là lúc khốn nạn, Hoàng Thiên tao không nên nhân từ mà giữ lại mạng sống của chúng mày nữa.”
Ánh mắt Hoàng Thiên đỏ ngầu, chỉ vào Đường Doãn Hạo và mắng chửi. Đường Doãn Hạo sợ đến mức đái ra giường nói lắp bắp: “Cậu Thiên, cậu Thiên... đừng, đừng như vậy.”
Hoàng Thiên nghiến răng thành tiếng, anh thật sự muốn ra tay giết người.
Lúc này cơn tức giận của Hoàng Thiên đã lên đến đỉnh điểm.
Cũng có thể nó anh bị những người nhà họ Đường này làm cho khó chịu, gần như đã vượt quá khả năng có thể chịu được được.
Đương nhiên việc quan trọng nhất, khiến anh sốt ruột chính là Phan Thanh Linh bị lão già Đường Quốc Long bắt đi rồi, điều này Hoàng Thiên không hề ngờ tới.
Nhìn thấy Đường Doãn Hạo cầu xin như vậy, cơn tức giận trong lòng Hoàng Thiên lại càng thêm mạnh mẽ.
Bốp!
Hoàng Thiên cởi một chiếc giày ra, đứng trước mặt Đường Doãn Hạo, tức giận đập xuống.
Cái đập này còn lợi hại hơn cái tát rất nhiều, vết đế giày vẫn hằn lên trên mặt, nếu không phải vì quá tức giận đến mức độ này thì Hoàng Thiên cũng sẽ không làm như vậy.
Như vậy làm sao Đường Doãn Hạo có thể chịu đựng được nữa? Khuôn mặt của cậu ta bị đánh đến há mồm, bị toạc một miếng lớn đến nỗi máu tươi liên tục chảy.
Đưa tay lên sờ, Đường Doãn Hạo kinh hãi hét lên một tiếng, tên nhóc này vẫn hơi choáng váng.
Thấy Hoàng Thiên ra tay tàn nhẫn như vậy, Đường Vạn Hải cũng không khỏi sợ hãi.
Cháu của ông ta đã bị đánh đến nông nỗi như vậy, tiếp theo sẽ đến lượt ông ta sao?
“Cậu Thiên, cậu có thể bớt nổi nóng được không, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi...”
Đường Vạn Hải đang nằm trên giường, nhưng vẫn hết sức để xin lỗi Hoàng Thiên, sắc mặt ông ta đã tái nhợt vì sợ hãi.
Hoàng Thiên nhìn qua tên cặn bã này, trong lòng chỉ thấy tức giận.
Nếu không có hai tên rắc rối này, thì bây giờ đã xảy ra chuyện này, còn cầu xin tha thứ được sao?
Nghĩ rằng cầu xin như vậy thì sẽ giữ được mạng sống sao? Làm gì có chuyện nào dễ dàng như vậy.
Hoàng Thiên nghĩ đến đây, cũng không thể để cho ông ta dễ dàng như thế được, liền lấy để giày đập thẳng vào Đường Vạn Hải.
Đường Vạn Hải xui xẻo rồi, khuôn mặt ông ta bị đập đến nỗi rách da toác thịt, còn thê thảm hơn cả cháu của ông ta.
“Bây giờ biết sai rồi chứ? Muộn rồi, đồ khốn nạn nhà ông, cháu trai ông không là cái thá gì, ông lại càng không là gì hết”.