Trần Khang bị đá la hét om sòm, sống hơn hai mươi năm trên đời này, trước giờ anh ta chưa từng bị ai dạy dỗ như vậy.
Hoàng Thiên ấn đầu của Trần Khang xuống thấp rồi hai chân đá liên tục vào anh ta. Đến khi khắp mặt Trần Khang đã chảy đầy máu, anh mới chịu buông tha cho tên này.
Cả người Trần Khang lảo đảo, anh ta không thể đứng vững, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Người phụ nữ kia nhìn thấy Trần Khang bị đau như vậy, sợ đến nỗi da đầu đều ngứa ran, kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên.
“Vẫn còn chưa chịu nói à?” Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi.
“Được, được lắm, đồ nhãi ranh nhà mày mà dám đánh tao thế này à? Mày chết chắc rồi”
Trần Khang bị nhục nhã, vô cùng tức giận, mắng vào mặt Hoàng Thiên.
“Vẫn muốn bị đánh à?” Hoàng Thiên cũng hết lời để nói, tên Trần Khang này, thích bị đánh đến vậy sao?
Trông bề ngoài của Trần Khang có vẻ rất hung dữ, nhưng thật ra trong lòng anh ta cũng đang rất sợ Hoàng Thiên.
Anh ta biết rằng, nếu còn tiếp tục đối đầu với Hoàng Thiên, chắc chắn sẽ bị hành hạ đến thê thảm.
Nghĩ đến đây, anh ta nói: “Mày không cần tìm Đường Quốc Long nữa đâu, vừa rồi ông ta ở gần đây, nhưng có lẽ giờ đã chuồn mất rồi”
“Sao cơ?”. Hoàng Thiên vô cùng tức giận, Đường Quốc Long chạy rồi sao?
“Chắc ông ta sợ mày lắm nhỉ? Nếu không khi nãy thấy tao bị đánh, ông ta nhất định sẽ ra mặt giúp đỡ”
Trần Khang nói thêm.
Hoàng Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu, lão già Đường Quốc Long này thật sự đã chạy trốn mất rồi, năm lần bảy lượt đều không bắt được ông ta.
Nhanh chóng chạy đến cửa sau của trang viên, nhìn ra ngoài đường, cũng không thấy một bóng dáng nào.
Hoàng Thiên biết rằng lần này không thể tìm được Đường Quốc Long và Phan Thanh Linh rồi, lúc này anh quay lại bước đến gần Trần Khang và người phụ nữ xinh đẹp kia, nói với bọn họ: “Vào trong”.
Trần Khang bị Hoàng Thiên đánh đã sợ hãi rồi, tuy trong lòng anh ta không hề nể phục, nhưng cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đưa người phụ nữ kia đi vào trong.
Lên đến tầng hai, đi vào căn phòng vừa nãy. “Thế nào rồi cậu chủ?”
Vũ Thanh vừa nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Thiên đã biết tình hình không được thuận lợi, nhưng anh ta vẫn hỏi lại một câu.
“Đường Quốc Long mang theo Phan Thanh Linh chạy rồi.” Hoàng Thiên nói.
Vũ Thanh nghe xong cũng nghiến răng, anh ta cũng không thể ngờ rằng Đường Quốc Long lại có thể chuồn nhanh như một con chạnh và biến mất tăm mất tích như vậy.
“Chẳng nhẽ ông ta cũng không cần con trai và cháu mình nữa hay sao?” Vũ Thanh chỉ vào Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo rồi hỏi Hoàng Thiên.
“Có lẽ ông ta lo cho bản thân mình trước, nếu không lão già này đừng hòng chạy thoát.”
Hoàng Thiên nghiến răng nói.
Vừa nghe đến đây, Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo đang nằm trên giường không khỏi lạnh sống lưng.
Bọn họ chỉ mong chờ Đường Quốc Long sẽ quay lại cứu, nhưng không thể ngờ được Đường Quốc Long lại một mình chạy mất.
Tiếp theo chắc chắn Hoàng Thiên sẽ trút hết cơn bực tức này lên người bọn họ, bọn họ còn được yên ổn sao?
Quả nhiên không nằm ngoài suy nghĩ của bọn họ, Hoàng Thiên vô cùng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Cha của ông chạy rồi, ông nội của cậu chạy rồi”
Hoàng Thiên nói với Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo đang nằm trên giường bệnh, khua chân múa tay, như có cả mười mấy cái tại đang nghe
Tiếng bốp vang lên, đánh Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo sống không bằng chết, tưởng chừng như không muốn sống nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!