Gã đàn ông để râu này nghĩ một lát, rồi nói: “Phòng khám Cương Tử, lão già đó hỏi tôi ở đâu có phòng khám, tôi liền giới thiệu cho ông ta phòng khám gần đây nhất, bọn họ chắc đã đến phòng khám Cương Tử để truyền nước rồi.”
“Bọn họ đi lâu chưa?”
Hoàng Thiên hỏi gã đàn ông để râu.
“Vừa đi được khoảng mười phút, nếu cậu muốn tìm bọn họ, bây giờ đuổi theo vẫn kịp”
Gã đàn ông để râu vội vã nói.
Hoàng Thiên nghiến răng, cảnh cao gã đàn ông để râu này: “Tôi nhớ xưởng sửa chữa của ông rồi, nếu ông dám gọi điện để báo tin cho bọn họ, thì ông chờ đi gặp Diêm Vương đi”.
“Không dám, không dám, hơn nữa tôi cũng không có số điện thoại của bọn họ.”
Gã đàn ông để râu hoảng sợ nói.
Hoàng Thiên không nói gì, anh nhanh chóng đi xuống tầng, sau khi ra đến ngoài liền lên xe.
“Cậu chủ, sao rồi?”
Vũ Thanh nhìn thấy sắc mặt Hoàng Thiên có vẻ không ổn liền hỏi.
“Có thể bọn họ đang ở phòng khám Cương Tử”
Hoàng Thiên chỉ nói một câu này, liền lái xe đến phòng khám Cương Tử gần đó.
Theo chỉ dẫn đường có thể tìm đến phòng khám này, cũng rất thuận tiện, lái xe không đến năm phút có thể tới rồi.
“Có thể bọn họ đã đi rồi.”
Sau khi Hoàng Thiên dừng xe lại, liền nói với hai tên thanh niên ngồi ở ghế phía sau.
“Anh Thiên, thật sao?”
Hai tên thanh niên này cũng không dám tin, đồng thanh hỏi lại Hoàng Thiên, vô cùng sửng sốt.
“Cút.”
Hoàng Thiên nói.
Hai tên thanh niên vô cùng sợ hãi không dám nói thêm lời nào, xuống xe chạy mất.
“Cậu chủ, sao lại thả hai tên đó đi?”
Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên.
“Bọn họ không nói dối, vừa rồi Đường Quốc Long và nhóm người của ông ta quả thực đã đến xưởng sửa chữa.”
Hoàng Thiên nói xong, liền bước vào trong phòng khám Cương Tử.
Vũ Thanh cũng bước vào phòng khám cùng với Hoàng Thiên, trong phòng khám không có nhiều người tiêm thuốc, Hoàng Thiên và Vũ Thanh liền đi thẳng vào một gian phòng ở bên trong.
+
Đây là phòng khám do một gia đình tư nhân mở, ở tầng một có tổng cộng ba phòng lớn.
Khi Hoàng Thiên và Vũ Thanh bước vào bên trong căn phòng trong cùng, cuối cùng họ cũng đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Chỉ nhìn thấy ông ba Ninh đang đổ đầy thuốc vào túi, vị bác sĩ tên Cương Tử này lấy thuốc chống viêm, ông ba Ninh đang đổ thuốc vào túi.
Vừa ngẩng đầu lên, ông ba Ninh liền nhìn thấy Hoàng Thiên và Vũ Thanh.
Sau khi nhìn rõ ràng đây là Hoàng Thiên, tay ông ba Ninh run run, túi thuốc rơi xuống đất.
“Hoàng Thiên?”
ông ba Ninh ngạc nhiên hét lên.
Trong ánh mắt Hoàng Thiên lóe lên một tia lạnh lẽo, cuối cùng cũng nhìn thấy người nhà họ Đường rồi, tên ông ba Ninh này, chính là chân chó của nhà họ Đường.
Bắt được tên như này Hoàng Thiên vô cùng có hứng thú, bởi vì ít nhất Đường Quốc Long cũng không còn ở quá xa.
“Lão già, không nghĩ rằng sẽ gặp tôi ở đây đúng không?”
Hoàng Thiên tức giận hỏi, đi qua túm lấy ông ba Ninh.
ông ba Ninh muốn chạy, nhưng không thể thoát khỏi Hoàng Thiên, chỉ có thể ra tay đánh lại.
Nhưng ông ta chưa kịp ra tay thì đã bị Vũ Thanh dùng chân đá vào trán, sau đó ngửa mặt ngã lăn ra đất.
Ông ba Ninh lúc này đã thật sự chán nản.
Ngày trước ông ta đã bị Hoàng Thiên dạy cho một bài học, sự tự tin đã bị giáng cho một đòn nặng nề, lần đầu tiên trong đời ông ta nghi ngờ về thực lực của bản thân.
Khi ở Thanh Hóa, ông ta được công nhân là một người tài giỏi, không có ai có thể đánh bại được ông ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!