“Alo, mày là Hoàng Thiên phải không?"
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng u ám, chỉ nghe cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu, giống như âm thanh truyền đến từ dưới địa ngục.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Thiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng như vậy, trong lòng anh không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Thật là một cảm giác kỳ lạ, vừa nghe thấy âm thanh đã khiến Hoàng Thiên có cảm giác sợ hãi, Hoàng Thiên cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
"Là tôi đây, ông là ai?"
Hoàng Thiên trầm giọng hỏi.
“Ha ha, vẫn còn rất bình tĩnh nhỉ? Em gái của mày bị bắt rồi, mày còn không mau đi cứu cô ta sao?”
Bên kia vang lên một giọng cười điên cuồng.
Nghe giọng nói này để phán đoán, thì người này cũng không còn trẻ nữa, ít nhất cũng trên sáu mươi tuổi.
“Có gì cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo tam quốc”
Hoàng Thiên sốt ruột nói.
“Haiz, quả nhiên là một tên nhóc kiêu ngạo, tạo là Đường Quốc Long, người đứng đầu của nhà họ Thanh Hóa Đường”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Đường Quốc Long.
Hoàng Thiên chưa từng nghe qua cái tên này.
Đến cả nhà họ Thanh Hóa Đường, ngày trước Hoàng Thiên gặp Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng đến bây giờ thì không thể không để ý đến nhà họ Đường này. Về cơ bản có thể nhận định rằng Phan Thanh Linh đã bị người nhà họ Đường bắt đi mất.
“Có điều kiện gì ông cứ nói đi, chỉ cần thả cô ấy ra là được.”
Hoàng Thiên không thể không nén cơn giận xuống, nói chuyện với Đường Quốc Long.
Nhưng Đường Quốc Long hiển nhiên không đồng ý.
“Mày nghĩ rằng mày đủ vốn để nói chuyện với tao à? Hoàng Thiên, con và cháu của tạo đều bị mày đánh cho gãy chân, còn bị nghiền nát, thằng chó nhà mày, từ bây giờ trở đi, Đường Quốc Long tao sẽ cho mày biết cảm giác thế nào là tuyệt vọng”
“Ông gọi điện cho tôi chỉ để nói mấy lời như vậy thôi sao? Đường Quốc Long, tôi cảnh cáo ông đừng có tự tìm đến cái chết, mau thả Phan Thanh Linh ra, mọi thứ vẫn còn kịp đó.”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
“He he, thật nực cười, mày tự đánh gãy hai chân đi, may ra con bé họ Phương đó còn đường sống, nếu không, nếu không tạo sẽ hành hạ nó đến chết.”
Đường Quốc Long cười ha hả.
Hoàng Thiên không nên được cơn tức giận, bây giờ anh chỉ muốn lập tức giết chết ông già này.
“Sao vậy? Không bằng lòng sao? Xem ra ở trong mắt của mày, cô ta cũng không hề quan trọng”
Đường Quốc Long nói thêm một câu.
“Mau thả cô ấy ra, nếu không ông sẽ chết trong đau khổ”
Hoàng Thiên nén cơn tức giận, nói thêm một câu cảnh cáo Đường Quốc Long.
Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền lại tiếng hét thảm thiết của một cô gái, tiếng hét như không thể chịu nổi sự đau đớn.
Âm thanh này quá quen thuộc rồi, chính là Phan Thanh Linh.
Trong lòng Hoàng Thiên như thắt lại, tay anh cầm điện thoại cũng khẽ run lên.
Sự đau khổ mà Phan Thanh Linh phải chịu, Hoàng Thiên thật sự đang rất đau lòng, bây giờ anh chỉ muốn ngay lập tức được nhìn thấy Phan Thanh Linh, cứu cô ra khỏi chốn độc ác đó.
Nhưng ngay cả đến Phan Thanh Linh đang ở đâu anh cũng không biết, thì làm sao có thể cứu?
“Nghe rõ chưa? Đây mới chỉ là món khai vị thôi, nếu như mày không chịu đập
gãy hai chân của mình, tao sẽ cho mày nghe thấy tiếng rõ hơn”
Đường Quốc Long cười khiến người khác rất khó chịu, chính là cố ý muốn khiêu khích Hoàng Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!