Hoàng Thiên kêu hắn nghe điện thoại. Hắn ta thế mới dám nhấc máy lên trả lời điện thoại.
Chính là số máy của Đường Vạn Hải gọi đến.
Ông già này hỏi Tần Thiên Hổ đang ở phòng nào, ông ta đã đến khách sạn Thiên Duyệt rồi.
Tần Thiên Hổ nghe theo lời của Hoàng Thiên nói cho Đường Vạn Hải biết số
phòng mình đang ở.
"Ngài Thiên, Đường Vạn Hải ông ta đến rồi ạ"
Sau khi Tần Thiên Hổ cúp điện thoại xong. Hắn ta cẩn trọng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không để ý lời nói của tên này, anh nháy mắt ra hiệu cho Lã Việt.
Lã Việt hiểu được ý, anh ta cùng bạn thuộc hạ nhanh chóng núp vào sau cánh cửa phòng, chỉ chờ đợi Đường Vạn Hải bước vào mà thôi.
Chưa đầy một phút thì đã nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng lại.
Từ âm thanh của bước đi đã đó có thể phán đoán ra được không chỉ có một người đến.
Cửa bị đẩy ra, Đường Vạn Hải chưa bước chân vào thì đã nghe được giọng cười ha hả của ông ta: "Ha ha ha, Tần Thiên Hổ, mày thật sự là có bản lĩnh a, tạo đến rồi đây!"
Lời nói vừa dứt, Đường Vạn Hải mặt mày hớn hở bước vào. Nhưng khi ông ta nhìn thấy Tần Thiên Hổ năm người bọn họ đều đang thu mình trong góc ôm chặt đầu, còn Hoàng Thiên thì lại khoanh tay âm lãnh đứng ở nơi đó, ông ta đột nhiên sững sờ.
Chuyện gì thế này hả?
Không phải Tần Thiên Hổ đã tông gãy chân của Hoàng Thiên rồi hay sao? Hoàng Thiên làm sao còn có thể đứng vững ở đó được hả?"
Đường Vạn Hải trong lòng lẩm bẩm một mình, cũng cùng lúc đó, Đường Doãn Hạo cũng đi vào cùng Nhạc My. Là ba người bọn họ cùng nhau đến.
"Chú, cái này, cái này......"
Đường Doãn Hạo cũng sững sờ ngây ra đó, lắp bắp kinh hãi nhìn Đường Vạn Hải, có chút không biết phải nói gì.
"Ngạc nhiên lắm à?"
Hoàng Thiên ánh mắt ngập tràn tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo.
"Hoàng Thiên, mày........mày làm sao mà...."
"Tôi làm thế nào mà vẫn lành lặn có phải hay không hả?"
Hoàng Thiên nhìn Đường Vạn Hải lạnh lùng và cười chế nhạo.
Không đợi Đường Vạn Hải ông ta kịp mở miệng thì Lã Việt và những người khác đang mai phục sau cánh cửa, đã bắt đầu hành động.
Cả chục người cùng nhau xông lên. Đem Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo áp xuống đất.
Đối với Nhạc My đó Lã Việt cũng không hề nhẹ tay, đưa chân lên đạp vào khủy chân cô ta một cái.
Phịch một tiếng, Nhạc My quỳ xuống ngay trước mặt của Hoàng Thiên.
Giờ phút này, Nhạc My cũng đã bị dọa hư rồi, cô ta vốn dĩ nghĩ rằng hôm nay sẽ đến đây một chuyến để làm nhục Hoàng Thiên, ít nhất cô ta cũng phải hành hạ Hoàng Thiên một cái để cho nguôi giận.
Nhưng ai mà ngờ được, tình hình căn bản là không giống như những gì mà cô ta nghĩ. Hoàng Thiên hầu như là nguyên vẹn không có chuyện gì xảy ra, ngược lại là Tần Thiên Hổ đám người bọn họ bây giờ giống như là tù nhân vậy.
"Đường Vạn Hải, ông thực rất có tiềm năng tìm chỗ chết"
Hoàng Thiên nhìn Đường Vạn Hải nằm trên mặt đất.
Đường vân trên trán Đường Vạn Hải cũng đều nổi lên hết rồi. Nhìn Hoàng Thiên lúc này, ông ta thực sự rất hoảng sợ.
IT
"Tần Thiên Hổ, con mẹ mày dám lừa tạo sao?"
Đường Vạn Hải đưa mắt nhìn chằm chằm Tần Thiên Hổ mà nói.
"Fuck ông cố nội mày, Đường Vạn Hải, ông đây là đang đào hố cho tôi nhảy vào à, bắt tôi để đối phó với ngài Thiên, ông đây không phải là muốn kêu tôi đi chết à?"
Tần Thiên Hổ chửi rủa ông ta, bây giờ hắn ta hận thấu xương lão già Đường Vạn Hải này, nếu không phải là do Đường Vạn Hải thuê hắn ta đến thành phố Bắc Ninh để xử lý Hoàng Thiên thì giờ hắn ta cũng không có kết cục như thế này.
Đường Vạn Hải tức đến muốn hộc máu, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, giờ ông ta có nói gì thì cũng đã quá muộn rồi.
“Hoàng Thiên, con mẹ mày muốn làm cái quái gì hả?”
Đường Doãn Hạo mắng Hoàng Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!