Hoàng Thiên nghe xong liền cười, hỏi Đường Vạn Hải một câu: “Ông Hải, nếu như các ông đang thi công ở miếng đất đó. Tôi muốn lấy về dùng, ông nguyện ý không?”
“Ha ha, những thứ cậu chủ Thiên nói đều là giả thuyết, nếu như thực sự có tình huống như vậy, bọn tôi có thể suy nghĩ lại đấy. Vấn đề là nhà họ Đường bọn tôi thực sự muốn có miếng đất này. Mở rộng thêm kinh doanh tại bên thành phố Bắc Ninh, ngoài miếng đất này ra thực sự không còn chỗ nào thích hợp hơn nữa”
Đường Vạn Hải cười ha ha, nhìn Hoàng Thiên.
"Trụ sở điều chế dược phẩm của tôi cũng cần chuyển đến đây ngay lập tức, nếu như đưa miếng đất này cho các người, tôi làm sao có thể xây trụ sở?"
Hoàng Thiên hỏi lại Đường Vạn Hải
"Việc này tôi thực sự là không quản được rồi, tóm lại nếu cậu chủ Thiên không đồng ý, chính là không cho nhà họ Đường ở Thanh Hóa bọn tôi mặt mũi rồi. Ha ha, nói hơi ngông cuồng một chút, ở Việt Nam này, vẫn còn có ai dám không nể mặt nhà họ Đường tôi đây?".
Đường Vạn Hải cười lạnh một trận, bên trong giọng điệu đã tràn đầy sự uy hiếp, không hề có một chút khách khí.
Hoàng Thiên cũng thật sự cực kỳ cạn lời, Đường Vạn Hải này, cũng quá tự luyến.
"Không ai dám không nể mặt nhà họ Đường ông? Ông Hải. Những lời nói này của ông quả thật quá kiêu ngạo rồi"
Hoàng Thiên cười lạnh một tiếng.
"Nói như vậy, cậu chủ Thiên là tính không định nể mặt tôi?"
Mặt của Đường Vạn Hải nháy mắt âm trầm xuống, đôi mắt nhỏ hình tam giác nhìn chằm chặp vào Hoàng Thiên, bất cứ lúc nào cũng như sắp bốc lửa đến nơi.
Hoàng Thiên sao không thể nhìn thấy sự thay đổi sắc mặt này? Nhìn ông ta ngày càng quá đáng, Hoàng Thiên lạnh lùng mà nói: “Nhà họ Đường các ông có mặt mũi cái rắm gì? Đường Vạn Hải ông tính là cái thá gì, tôi cần gì phải nể mặt ông?”
Chỉ một lời nói, nói cho mặt của Đường Vạn Hải một đoạn xanh, một đoạn trắng bệch.
Tại Thanh Hóa, Đường Vạn Hải có thể nói là một nhân vật có một không hai, ai dám nói chuyện với ông ta như vậy?
Tuy rằng ông ta cũng biết nhà họ Hoàng ở Hà Nội cũng rất trâu bò, tuy nhiên, người vốn dĩ cuồng vọng như ông sẽ trở nên ngày càng bành trướng, vì vậy Đường Vạn Hải vẫn là không hề để Hoàng Thiên vào trong mắt.
Nghe xong lời Hoàng Thiên nói thực sự rất khó nghe, Đường Vạn Hải cũng không giả bộ thâm trầm nữa, lúc này thở hắt một cái mà đứng dậy.
Nhìn sang Hoàng Thiên bên cạnh, ánh mắt Đường Vạn Hải lộ ra sự hung dữ nói: “Hoàng Thiên, mày đây là không cần mặt mũi nữa hả? Tao nói thật cho mày biết, miếng đất này mày mau chóng đưa thì đưa, không đưa thì cũng phải đưa! Nhà họ Đường bọn tao nhất định lấy bằng được nó, mày muốn tiếp tiếp tục kiên trì. Cũng đừng trách tao chưa cảnh cáo mày, kiên trì đối với mày một chút lợi ích cũng không có!”
Đối mặt với sự uy hiếp ngập tràn này, Hoàng Thiên cũng thật sự cạn lời luôn rồi, lão Đường Vạn Hải này, thực sự là não đã bị cánh cửa kẹp phải hả? Tự dưng lại muốn kiếm chuyện?
“Được rồi. Ông không cần nói tiếp nữa. Đường Vạn Hải, hiện tại tôi cho ông một đáp án rõ ràng, đề nghị vô lý mà ông đưa ra là không thể nào thực hiện được. Hơn nữa, lập tức mang theo toàn bộ người của ông đều cút ra khỏi thành phố Bắc Ninh trước khi trời tối, nếu để tôi thấy các người lảng vảng ở thành phố Bắc Ninh một lần nữa. Đừng trách tôi trở mặt” .
Hoàng Thiên nói xong, lập tức đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
Thực sự không phải là sợ bọn bại hoại đó, chỉ là, Hoàng Thiên không muốn xé to chuyện ra, như vậy cũng làm mất đi thân phận của anh.
Chỉ là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, lần này Hoàng Thiên đến, sẽ không dễ dàng như vậy mà trở về.
Chỉ nhìn thấy Phương Vạn Hải hai mắt hung tợn chợt hiện, lão già này, thật sự là không còn chịu đựng được nữa rồi.
Bốp!
Đường Vạn Hải hung hãn đập một cái lên bàn, lại làm một cái đập bàn dọa chuột, cực kỳ uy phong.
“Hoàng Thiên, mày mà dám ra khỏi phòng bao này như thế, tao với mày không xong đâu!”
Đường Vạn Hải trừng đôi mắt gà chiến nhỏ bé, đối với Hoàng Thiên mà quát.