Trong lòng Hoàng Thiên đương nhiên hiểu rất rõ điều này, tuy nhiên anh cũng không mấy để tâm những việc này.
Đối với anh mà nói, nhà họ Đường cũng không là gì quả to tát để anh phải bận tâm, nếu Đường Doãn Hạo còn không biết thức thời thì anh cũng không ngại mà phế Đường Doãn Hạo đó đi.
"Công việc khoảng bao lâu nữa thì sẽ kết thúc hả?"
Lúc này Hoàng Thiên mới hỏi Lưu Nguyệt Hoa.
"Cậu chủ, tầm ba tháng nữa là có thể kết thúc rồi, tiến độ cũng khá là nhanh."
Lưu Nguyệt Hoa nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong cũng khá là ngạc nhiên, với một khối lượng công trình lớn như vậy mà không cần đến nửa năm là đã có thể hoàn thành được rồi, tốc độ cũng thật là thần kỳ.
t
"Được, ở đây nhờ cô để tâm lo liệu vậy, tôi không thể thường xuyên tới đây giám sát được."
Hoàng Thiên nói với Lưu Nguyệt Hoa.
"Cậu chủ toàn nói những lời khách sáo không à, đây là nghĩa vụ mà tôi phải
làm mà"
Lưu Nguyệt Hoa có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói với Hoàng Thiên
Hoàng Thiên cười nhẹ, cùng Lưu Nguyệt Hoa nói chuyện phiếm một hồi, sau đó mới cùng Fini rời khỏi chỗ đó.
Suy nghĩ đến việc Fini tạm thời không có nơi để ở, Hoàng Thiên liền đưa cô ta
đến chỗ phòng khám đông y của Phan Thanh Linh.
Lúc này phòng khám đông y cũng chỉ có một mình Phan Thanh Linh, cô ấy hẳn cũng rất cô đơn.
Hơn nữa, Hoàng Thiên cũng có ý định để Fini vào làm việc tại trụ sở điều chế dược phẩm. Trong tương lai Phan Thanh Linh sẽ là cấp trên của cô ta, Hoàng Thiên nên để Fini và Phan Thanh Linh sớm tiếp xúc với nhau một chút, sau này làm việc cùng nhau cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Khi đến phòng khám Đông y, Phan Thanh Linh đang điều trị cho một bệnh nhân. Trong khoảng thời gian này, Phan Thanh Linh đã giúp đỡ không ít những bệnh nhân gần đó.
Kiếm được tiền hay không không quan trọng, chỉ cần có thể duy trì được ngành nghề Đông y này và có thể giúp đỡ được mọi người chữa trị bệnh tình, đây mới là điều mà Phan Thanh Linh cảm thấy mãn nguyện và muốn làm nhất.
Khi nhìn thấy Hoàng Thiên, anh ta còn đem theo cả Fini tới, Phan Thanh Linh vẫn có chút ngạc nhiên không ngờ tới.
"Anh Thiên"
Phan Thanh Linh đứng dậy và chào hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên mỉm cười với Phan Thanh Linh và ra hiệu cho cô ấy tiếp tục
khám bệnh.
Cho đến khi Phương Khánh Linh bận rộn xong rồi, Hoàng Thiên mới nói với
cô: "Thanh Linh, sau này Fini sẽ làm việc dưới tay em, em nhớ chăm sóc cho cô
ấy một chút."
"Anh Thiên, anh thật sự cho em đến trụ sở dược phẩm làm việc sao hả?"
Phan Thanh Linh hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cười nói: "Đương nhiên rồi, anh đã bao giờ nói lời mà không giữ
lời hả?"
"Không phải, em chỉ là trong lòng không chắc chắn lắm. Em không biết liệu
mình có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà anh đã giao cho em hay không thôi"
Phan Thanh Linh nói.
"Đương nhiên là được, trên đời này, anh không nghĩ ra được còn có ai có thể thích hợp với vị trí tổng giám đốc điều chế dược phẩm này hơn là em nữa"
Hoàng Thiên mỉm cười.
Thấy Hoàng Thiên tin tưởng mình nhiều như vậy, trong lòng Phan Thanh Linh liền cảm thấy rất vui vẻ.
Cô ấy cũng tuyệt đối không phụ lòng mong đợi của Hoàng Thiên, cô ấy nhất định phải làm ra được thành tích gì đó, để còn báo đáp lại Hoàng Thiên.
Sau khi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, Hoàng Thiên liền trở về nhà.
Lâm Ngọc An ở nhà một mình và chăm sóc cho cặp đôi song sinh, cô cũng
khá là mệt mỏi.
Tuy nhiên, cô và Hoàng Thiên đều có chung một thái độ giống nhau, đó chính là không muốn thuê bảo mẫu.
Thứ nhất là bảo mẫu chưa chắc có thể tận tâm tận lực làm hết khả năng của
mình, thứ hai là con cái của mình họ cũng không yên tâm giao chúng cho người
khác chăm sóc.
Hơn nữa, Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đều xuất thân từ gia cảnh khốn khổ. Việc thuê bảo mẫu như thế họ luôn cảm thấy có chút kỳ lạ và không thoải mái
cho lắm.
"Ông xã, anh về rồi à."