“Mọi người có chắc chắn leo lên được không?”
Hoàng Thiên hỏi mọi người.
“Có”
Hạ Khôn đáp lại đầu tiên, bình thường ông ta vẫn luôn luyện tập nên cảm giác thể lực của mình có vẻ không tệ lắm.
Mấy tên đàn em của Hạ Khôn đều cho rằng mình có thể leo lên, đều có lòng
tin với mình.
Chỉ còn bà cụ Lam và Điềm Ni, một người là phụ nữ trung niên năm mươi tuổi, một người là thiếu nữ hai mươi tuổi, đều yếu đuối.
“Bà cụ Lam, bà có lên được không?” Hoàng Thiên hỏi bà cụ Lam.
“Tôi có thể leo lên! Tôi phải tìm ra đồ đệ của Cao Thương Mặc, rồi giết gã!”
Bà cụ Lam phẫn nộ nói.
"Được."
Hoàng Thiên nhẹ gật đầu, anh cảm nhận được sự tức giận từ bên trong bà cụ Lam, chắc là so với mức bình thường thì người đang tức giận cũng có thể phát huy vượt qua sức lực bình thường được.
“Anh trai, em cũng có thể được, em sẽ không kéo chân mọi người đâu.”
Điềm Ni không chờ Hoàng Thiên hỏi đã chủ động nói.
“Điềm Ni, chút nữa em lên trước đi, kể cả thể lực của em cạn kiệt thì anh cũng
có thể cứu em được”.
Hoàng Thiên nói với Điềm Ni.
“Cứu em thì anh cũng phải gặp nguy hiểm mất”.
Điềm Ni vội vàng nói.
“Đừng nói những chuyện này, nếu rơi xuống nữa thì dưới đáy cũng không có nước, ngã thì cũng sẽ chết”
Hoàng Thiên nói với Điềm Ni.
Điềm Ni không nói thêm gì nữa, đồng ý với ý kiến của Hoàng Thiên. Cô ấy leo
lên đầu tiên.
Hoàng Thiên ở sau lưng cô ấy, hiện tại Hoàng Thiên lo lắng nhất chính là cô ấy, những người khác cũng không phải vấn đề gì lớn.
Điềm Ni vừa nghĩ đến sau lưng có Hoàng Thiên, dũng khí của cô ấy cũng tăng lên, dùng cả tay cả chân bò lên vách núi.
Cũng may trên vách đã có rất nhiều hòn đá nhô ra, tiện tay nắm một cái cũng có thể giữ được, cũng không sợ không có nơi níu tay.
Điềm Ni lớn lên trong hang động, cũng từng leo núi rồi, trên phương diện này rất có kinh nghiệm nên cũng dễ dàng hơn.
Cô ấy cẩn thận trèo lên trên, cô ấy không muốn phụ tấm lòng thành của
Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên leo ở phía sau cô ấy, sẵn sàng đỡ cô ấy bất cứ lúc nào, đương nhiên, nếu như cô ấy thật sự rơi xuống, Hoàng Thiên cũng không tin rằng mình. chắc chắn đỡ được, bởi vì Hoàng Thiên vẫn cần một tay để giữ lấy hòn đá, dùng một tay còn lại để đỡ một người sống sờ sờ cũng quá khó rồi.
Cho nên Hoàng Thiên chỉ có thể cầu nguyện cho Điềm Ni chịu đựng được mà không ngã xuống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với tất cả mọi người mà nói, đây
đều là việc khảo nghiệm thể lực vô cùng.
Dùng hết mười phút, Fini cuối cùng cũng hét lớn: “Tôi lên phía trên rồi!”
Nghe giọng cảm thấy cô ta đang ở rất gần, trong lòng mọi người đều có được sự cổ vũ, cảm giác như thể lực trống rỗng được làm đầy một chút.
Hoàng Thiên lại càng như vậy, anh cảm giác thắng lợi trong tầm tay, trong lòng vô cùng kích động.
“Fini, cô kéo Điềm Ni lên trước giúp tôi”
Hoàng Thiên hô to với Fini.
“Được rồi, anh Thiên!”
Fini nói, đến bên phía Hoàng Thiên, đưa tay chuẩn bị đón Điềm Ni.
“Em gái nhỏ, nắm tay tôi, nắm chặt vào?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!