Cũng may là không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại đi về trước thêm một đoạn đường nữa thì Cao Thương Mặc dừng lại.
"Đến rồi sao?"
Hoàng Thiên hỏi Cao Thương Mặc.
"Đúng vậy, đẩy mấy tảng đá lớn này ra thì có thể nhìn thấy họ".
Cao Thương Mặc chỉ mấy tảng đá lớn ở vách động trước mặt nói với Hoàng Thiên.
Fini vội vàng chiếu sáng về phía đó, Hoàng Thiên mượn ánh sáng của điện
thoại thấy rõ mấy tảng đá ở trước mặt.
Mỗi tảng đá đều nặng khoảng một hai trăm kg, rõ ràng là bị người ta chất thành đống, nơi này hẳn là một căn phòng tối.
"Cậu đi tới đây di chuyển mấy tảng đá"
Hoàng Thiên kêu thằng nhóc ở phía sau.
Thằng nhóc rất hoảng hốt không dám chống lại mệnh lệnh của Hoàng Thiên nên đi tới.
Lại nói có thể thằng nhóc này chính là người đã chồng mấy tảng đá kia lên, cậu ta di chuyển rất nhanh nhẹn.
Sau khi mấy tảng đá lớn bị đẩy ra thì bên trong xuất hiện một căn phòng tối đen.
"Đi vào dẫn bà cụ Lam và Điềm Ni ra đây".
Hoàng Thiên nói với thằng nhóc.
Chàng trai nhìn về phía Cao Thương Mặc, nếu Cao Thương Mặc không lên tiếng thì cậu ta thật sự không dám làm theo lời Hoàng Thiên nói.
"Mày nhìn tao làm gì? Cậu Thiên bảo mày đi vào thì mày đi vào đi."
Cao Thương Mặc trợn trắng mắt tức giận nói với Lửa Nhỏ.
"Vâng thưa sư phụ"
Chàng trai vội vàng trả lời rồi chui vào căn phòng tối đen.
Hoàng Thiên ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, trong phòng tối không thể nhìn rõ thứ gì nên Hoàng Thiên chỉ có thể cầu nguyện bà cụ Lam và Điềm Ni vẫn còn sống được thằng nhóc này dẫn ra ngoài.
Đợi khoảng nửa phút thì thằng nhóc đi ra, trên lưng cậu ta còn công một người phụ nữ.
Người phụ nữ này khoảng năm mươi tuổi, người đó chính là bà cụ Lam.
Mượn ánh sáng yếu ớt của điện thoại Hoàng Thiên bèn thấy rõ tình trạng của bà cụ Lam.
Chỉ thấy bà cụ Lam vô cùng thê thảm, máu me đầy mặt, mắt cũng màu xanh, một đầu cánh tay giống như đã bị gãy, yếu ớt nằm ở trên lưng Lửa Nhỏ.
"Mau thả bà ấy xuống"
Hoàng Thiên ra lệnh.
Lửa Nhỏ nhanh chóng thả bà cụ Lam xuống trên mặt đất, chỉ thấy cả người bà cụ Lam run lên hoảng sợ nhìn Cao Thương Mặc, bà ấy bị dọa sợ đến nỗi không dám nói câu nào mà chỉ ngồi ở đó run rẩy.