Cao Chí Viễn bị đả ngồi trên mặt đất, tuy rằng không đến mức trọng
thương, chỉ là cũng khá đau, khiến mũi của ông ta cũng bị vẹo luôn.
Khu phụ.
Hoàng Thiên thật sự rất yếu, ngồi dưới đất không đứng dậy được nữa.
"Anh trai, để tôi đỡ anh."
Điềm Ni lo lắng không biết phải làm sao nên vội vàng chạy lại giúp Hoàng Thiên.
Nhưng thực lực của cô ấy quá yếu, cơ bản là không thể nào dìu nổi Hoàng Thiên.
Ông cụ Ngưu ngẩn ra hồi lâu, tuy rằng rất sợ hãi nhưng vẫn đi đến giúp Điềm Ni dìu Hoàng Thiên.
"Các người suy nghĩ cho kỹ nha, còn dám công khai giúp đỡ thằng nhóc đó, hừ hừ ông cụ Ngưu, ông không muốn sống nữa hay sao?"
Cao Chí Viễn uy hiếp ông cụ Ngưu.
"Ngài Viễn, tha được thì hãy tha cho người ta đi, ông đã hạ cổ trùng lên người cậu ta rồi, sao còn ức hiếp người khác quá đáng như vậy?"
Ông cụ Ngưu dựa vào dũng khí để thuyết phục Cao Chí Viễn.
"Cái con mày!"
Cao Chí Viễn từ dưới đất đứng dậy, đá vào ông cụ Ngưu.
“Bốp!”
Sau đó vung tay tắt cho Điềm Ni một cái bạt tai, đánh Điềm Ni đến chảy
máu miệng.
Cao Chí Viễn càng ngày càng hăng, lúc này ánh mắt liền rơi vào Hoàng
Thiên.
Nhìn thấy Hoàng Thiên ngồi dưới đất không dậy nổi, Cao Chí Viễn cúi xuống, chuẩn bị túm lấy cổ áo của Hoàng Thiên, chuẩn bị nhấc Hoàng Thiên lên.
Nhưng tại thời điểm này,bên ngoài sân vọng lại mấy tiếng rầm rầm, hơn. hai mươi chiếc xe, đều là xe thương vụ cao cấp chiếm hết cả con đường làng.
Vốn dĩ thôn này rất nhỏ diện tích không lớn, ít hộ, đường thôn cũng không dài, những chiếc xe thương vụ này đều đậu ở ven đường.
Cao Chí Viễn sửng sốt, ông ta nhìn lại thì phát hiện biển số những chiếc xe này đều là của thành phố.
Chuyện gì thế này?
Những chiếc xe này để làm gì?
Cao Chí Viễn có chút buồn bực, nhưng đa phần là sợ hãi nhiều hơn, ông ta có cảm giác có điềm chẳng lành sắp xảy ra.
Hoàng Thiên cũng nhìn thấy cảnh này, ngồi dưới đất rốt cục thở ra một hơi.
Hai chục chiếc xe thương vụ này chắc là do nhân viên chi nhánh địa phương của Tập đoàn Hoàng Thị lái đến.
Tôn Nhị Hộ và Người đàn ông xăm hình đang dẫn người đánh đập Fini, lúc này Fini đã bị đánh ngã xuống đất.
"Tất cả dừng tay lại!"
Lúc này, một người đàn ông trung niên từ xe thương trước đi xuống, người đàn ông này có khuôn mặt chữ Hán, lông mày rậm, mắt to, trong lòng không khỏi tức giận.
Với một tiếng gầm lớn của anh ta, hơn một trăm người nhanh chóng bước xuống trong hai mươi chiếc xe thương vụ khác.
Cả một nhóm người mặc áo đen tối sầm lại một vùng, sân nhà tại đó vốn dĩ là không đủ sức chứa mà.
Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền dẫn theo hai ba mười người đi vào, lạnh lùng nhìn nhóm người Cao Chí Viễn, người đàn ông có khuôn mặt chữ Điền đã khá tức giận rồi.
Người đàn ông có khuôn mặt chữ Điền là người đứng đầu chi nhánh ở Phương Tây của tập đoàn Hoàng Thị, tên là Hạ Khôn, sau khi nhận được điện thoại của Quản gia Trần, ông ta đã đến đây càng nhanh càng tốt.
Hạ Khôn lúc này mới sờ sờ cổ họng, ông ta chỉ sợ Hoàng Thiên sẽ xảy ra chuyện gì, nếu như thật Hoàng Thiên xảy ra chuyện thì ông ta có chết hàng ngàn vạn lần cũng không hết tội.
"Hi hi, vị đại ca này, cho hỏi là..."
Cao Chí Viễn khom người lại, ông ta cười cười, đến gần Hạ Khôn.
Có quá nhiều người ở phía bên kia, còn có hơn một trăm, Cao Chí Viễn trong tận đáy lòng rất lo lắng, nếu thật sự vì ông ta mà đến, thì ông ra thảm rồi.
“Bốp!”
Hạ Khôn không nói gì mà tát cho ông ta một cái, kéo Cao Chí Viễn xuống đất.
Chuyện này......
Mấy chục đàn em dưới trướng Cao Chí Viễn đều há hốc mồm, đều biết có chuyện không ổn, hơn một trăm người gây chuyện từ đầu đến tìm bọn họ.
"Bao vây sân này, không cho bất kỳ ai trong số họ đi!"
Hạ Khôn ra lệnh cho đàn em.
Hai mươi hay ba mươi người bước vào đồng thanh, và những người bên
ngoài vây quanh nhà Điềm Ni.
Điềm Ni chết lặng, cô ấy không biết những người này là bạn hay thù.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!