Hoàng Thiên lắc đầu, mặc dù Fini nghiêm túc nhưng mà dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, nếu như cô ấy đến địa bàn của Cao Chí Viễn thì sao có thể là đối thủ của người ta chứ?
Nghĩ rồi Hoàng Thiên lấy điện thoại ra gọi cho quản gia Trần.
Bây giờ bảo đám người Vũ Thanh hoặc là Lã Việt chạy tới đây cũng không kịp nữa, chờ đến khi họ tới đây chỉ sợ bản thân anh đã bị sâu độc cổ hại chết.
Cho nên Hoàng Thiên muốn hỏi quản gia Trần có công ty chi nhánh của tập đoàn Hoàng Thị ở gần Phương Tây hay không để họ phải người tới giúp đỏ.
Không bao lâu quản gia Trần đã nghe điện thoại, Hoàng Thiên ở trong điện thoại biết được xí nghiệp của Hoàng Thị trải rộng trong khắp cả nước nên ở Phương Tây hiển nhiên cũng có công ty chi nhánh, hơn nữa thực lực lại còn rất lớn mạnh.
Hoàng Thiên nói vị trí của mình cho quản gia Trần biết.
“Cậu chủ yên tâm, những người trêu chọc cậu đừng ai nghĩ có thể sống sót!”
Cuối cùng quản gia Trần nói với Hoàng Thiên.
“Lập tức thông báo để người của công ty chi nhánh tới đây, hiện tại cơ thể của tôi rất suy yếu.”
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
“Tôi biết rồi, nếu như cơ thể của cậu chủ không sao thì đã tiêu diệt đám phần tử cặn bã kia từ lâu rồi.”
Quản gia Trần nói.
Hoàng Thiên cúp điện thoại yên tâm chờ đợi ở bên trong thôn nhỏ này.
Người bên cạnh cũng không biết Hoàng Thiên tìm ai, nhưng mà tất cả mọi người cũng đều đoán được Hoàng Thiên hẳn là đang tìm sự giúp đỡ.
“Anh Thiên, anh gọi người đến đây sao?”
Fini nghi ngờ hỏi Hoàng Thiên.
“Đúng vậy”
Hoàng Thiên gật đầu.
“Tôi thật sự càng ngày càng không thể nhìn thấy anh Thiên, ở cái nơi xa lạ này mà anh vẫn còn có người quen sao?”
Fini tò mò hỏi.
“Có, chúng ta nghỉ ngơi một lúc chờ người của tôi tới rồi lại đi tìm Cao Chí Viễn để tính sổ”
Hoàng Thiên nói với Fini.
Fini khẽ gật đầu, trong lòng của cô ấy cũng đã nắm chắc nên đỡ Hoàng Thiên rời khỏi nơi này.
Điềm Ni cũng đi theo về phía nhà của cô ấy.
Bà cụ Lam và ông cụ Ngưu cũng đều đi theo trở về, lần này Ngưu Thiên
Tứ không đi theo mà đi về nhà trước.
Sau khi đi vào nhà của bà cụ Lam, Điềm Ni nấu một ấm nước pha một bình sơn trà để chiêu đãi Hoàng Thiên và Fini.
“Người trẻ tuổi, tôi khuyên cậu vẫn là đi ra ngoài tránh một chút đi nếu không chỉ sợ Cao Chí Viễn quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn giáo vào cậu, vậy thì cậu sẽ khó có thể giữ được tính mạng”
Lúc này ông cụ Ngưu khuyên Hoàng Thiên, ông ấy rất lo lắng hơn nữa ông ấy cũng hiểu rất rõ ràng Cao Chí Viễn.
Bà cụ Lam cũng khuyên Hoàng Thiên rời khỏi đây trước, bà ấy cũng không phải sợ bị liên lụy mà là sợ Cao Chí Viễn lại quay trở lại đuổi giết như vậy thì Hoàng Thiên khẳng định là sẽ không thể ngăn cản nổi.
Hoàng Thiên lại không muốn đi, hiện tại tình trạng của anh muốn đi thêm một bước cũng rất khó chịu.
Con mắt càng ngày càng tê dại lại càng thêm đau buốt, Hoàng Thiên càng không nguyện ý cử động.
Hơn nữa xem như Cao Chí Viễn lại dẫn người tới thì cũng phải liều mạng với đám đồ chơi này, lần này Hoàng Thiên thật sự đã nổi giận.
“Không cần, nếu như ông ta dám đến vậy thì cá chết lưới rách thôi.”
Hoàng Thiên nói.
ông cụ Ngưu thấy không thể khuyên được thì không khỏi lắc đầu thở dài.
Bà cụ Lam lại sốt ruột đến nỗi nổi nóng, không chỉ là sốt ruột vì Hoàng Thiên mà còn có con gái của bà ấy, nếu như Cao Chí Viễn lại đến cướp con gái của bà ấy thì phải làm thế nào chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!