“Anh Ngưu, lần này xong đời rồi, thanh niên ông mang tới trúng phải thuật cổ trùng của Cao Chí Viễn”.
Bà cụ Lam lo lắng nói với ông cụ Ngưu.
Ông cụ Ngưu nghe thế thì giật mình sợ hãi.
Ông ấy quá rõ Cao Chí Viễn, biết tên này là thuật sĩ khá giỏi về thuật cổ trùng, không chỉ như vậy, còn là trùm của vùng này.
“Ui chao, chẳng biết vì sao Cao Chí Viễn lại đem một đám người tới làng, thì ra là đến vì người thanh niên này.
Ông cụ Ngưu than thở nói.
“Không không không, Cao Chí Viễn là đến vì Điềm Ni nhà tôi, muốn cướp Điềm Ni đi, vị trẻ tuổi này giúp chúng ta. Nhưng cậu ấy lại bị Cao Chí Viễn hại thành như vậy.”
Bà cụ Lam đau lòng nói, nhìn Hoàng Thiên bà ấy cảm thấy rất xấu hổ.
Điềm Ni càng như vậy, vừa nghĩ tới Hoàng Thiên bảo vệ cô ấy rồi mới trúng cử trùng, trong lòng cô ấy liền băn khoăn.
“Em Lam, không phải thuật cổ trùng của bà rất lợi hại sao? Nhanh giúp cậu ta một chút đi.”
Ông cụ Ngưu khuyên bà cụ Lam.
Bà cụ Lam vừa thở dài vừa lắc đầu, bất lực nói: “Nếu tôi có thể giải loại cổ trùng này thì đã sớm giải cho cậu ấy. Ông cũng không phải không biết thuật cổ trùng của Cao Chí Viễn, thuật của ông ta quá quỷ quái, theo tôi biết thì không ai có thể hóa giải thuật cổ trùng của ông”
“Vậy làm sao? Vốn định giúp thanh niên này nhưng bây giờ lại hại cậu ta, haizz.”
Ông cụ Ngưu thở dài nói, ông ấy cảm thấy bản thân đã hại Hoàng Thiên.
Nếu như không phải ông ấy đưa Hoàng Thiên tới nơi này của bà cụ Lam thì Hoàng Thiên cũng sẽ không gặp Cao Chí Viễn, cũng sẽ không trúng cổ trùng.
Tất cả những chuyện này có lẽ đều là ý trời, từng việc một cứ ập tới đây.
"Ông cụ Ngưu, chuyện này không liên quan tới bác, hơn nữa, nếu như tôi không tới nơi này của bà cụ Lam thì cũng không giải được cổ trùng bên trong, cũng phải chết thôi”
Hoàng Thiên nói với ông cụ Ngưu.
Ông cụ Ngưu gật đầu nói: “Được rồi, chuyện đến nước này nói chuyện khác cũng vô dụng. Nhóc à, thực sự không thể thì bác đi lên trấn tìm Cao Chí Viễn, bác với ông ta vẫn xem là quen nhau, chỉ mong ông ta có thể nể mặt bác, giúp cháu giải cổ trùng”
Hoàng Thiên nghe xong thì không nói gì, anh cảm thấy những lời này của ông cụ Ngưu quá không thực tế.
Lấy cách làm người của Cao Chí Viễn thì sao có thể vì dăm ba câu của ông cụ Ngưu mà giúp hóa giải cổ trùng?
Hơn nữa có lẽ trong nhà ông cụ Ngưu cũng rất nghèo, Cao Chí Viễn có tài có thể thì sao nể mặt ông cụ Ngưu đây.
Thấy Hoàng Thiên không nói gì thì ông cụ Ngưu cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Hoàng Thiên, chẳng qua ông ấy không tức giận, ngược lại cảm thấy mình tự cao, Cao Chí Viễn sao có thể mặt mình chứ?
“Anh trai, bây giờ mắt anh có thể thấy rõ đồ vật không?”
Lúc này Điềm Ni rất đau lòng nhìn Hoàng Thiên.
“Rất mơ hồ, gần như không thấy rõ thứ gì.”
Hoàng Thiên nói với Fini.
“Tôi có cách, anh đi theo tôi, đến cạnh giếng nước thánh rửa mắt”
Điềm Ni nói với Hoàng Thiên.
Sau đó cô ấy kéo tay Hoàng Thiên, chuẩn bị đưa Hoàng Thiên đi.
Hoàng Thiên ngẩn ra, không biết giếng nước thánh là cái gì.
“Đúng vậy, giếng nước thánh rửa mắt có thể giảm bớt, dù rằng cũng không giải được cổ trùng”
Bà cụ Lam nói.
“Đi nhanh thôi anh trai, kéo dài thời gian thì mắt của anh sẽ nguy hiểm”
Điềm Ni thúc giục Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng hết cách, chỉ có thể như vậy trước, thử xem giếng nước thánh kia có hiệu quả hay không.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!