Thực lực của cô ta rất mạnh, vừa lên đã đánh bại năm sáu tên.
"Còn rất độc đấy, các anh em tăng thêm lực hạ gục cô ta!"
Cao Chí Viễn ở sau chỉ huy, đã nghĩ đến những điều tốt đẹp, bắt được Fini về, ông ta muốn làm gì cũng được.
Thực lực Fini rất mạnh, nhưng đối mặt với mười mấy người vây công, cô vẫn lực bất tòng tâm, chẳng mấy chốc đã không chịu nổi.
"Mẹ nó cô ở đây à!"
Tôn Nhị Hổ trừng to mắt tức giận vung quyền về phía mặt Fini.
Fini lách người sang bên cạnh tranh được mặt, nhưng bả vai lại trúng một đấm.
Bịch một tiếng, thân thể Fini lung lay vài cái suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Mắt thấy Tôn Nhị Hổ lại định đánh một quyền tới, Fini lại muốn tránh không còn kịp rồi.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một bóng người thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi chắn trước mặt cô ta, chính là Hoàng Thiên.
“Bốp!”
"Ôi!"
Thân thể Tôn Nhị Hổ giống như mũi tên bị Hoàng Thiên đá một cú bay ra ngoài.
Bich bich.
Tôn Nhị Hổ ngã xa hơn mấy mét, miệng phun máu, đã bị nội thương.
Một cú này của Hoàng Thiên thật sự không chút khách khí, sau khi trúng độc trùng thân thể anh đã yếu đi, nếu không, một cú đá này có thể giết chết Tôn Nhị Hổ.
"Con mẹ nó, trúng độc trùng của ngài Viễn mày vẫn ngông cuồng được à?
Tên xăm mình mắng, sau đó quơ đao đâm về phía ngực Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên hận nhất chính là tên xăm mình này, thằng nhãi này quá độc ác, mỗi một đạo đều muốn ép Hoàng Thiên vào chỗ chết.
Lúc này Hoàng Thiên cũng thật sự rất tức giận rồi, anh đưa tay tóm lấy cây đao của tên xăm mình.
Trong lòng tên xăm mình kinh sợ, theo bản năng kéo tay trở về.
Thân thể Hoàng Thiên không khỏe, sức tay cũng không so được với bình thường, không thể bắt được tay của tên xăm mình.
Lập tức lưỡi dao xuyên qua lòng bàn tay của Hoàng Thiên.
sự đau đớn này cũng khiến mắt Hoàng Thiên nóng lên, đương nhiên anh không thể cây đao ra mà nắm chặt lưỡi dao.
Cái này cái này cái này...
Thấy tay Hoàng Thiên đang chảy máu, lại vững vàng không buông lưỡi đao ra, tên xăm mình kinh sợ đến nỗi há miệng ngây ra.
Cái này cũng dữ quá rồi! Không sợ đau à?
Tên xăm mình hoảng hồn, thấy hai mắt Hoàng Thiên đỏ lên, gã ngây ngẩn cả người.
Hoàng Thiên biết mình chống đỡ không được bao lâu, còn chưa biết chừng hôm nay thật sự phải ngỏm ở đây!
Anh ngã xuống thì Fini cũng xong đời rồi, chắc chắn sẽ bị tên bại hoại Cao Chí Viễn này làm nhục.
Điềm Ni càng không cần phải nói, cũng khó trốn khỏi bàn tay quỷ dữ.
Ngay cả bà cụ Lam đã cứu anh cũng sẽ có kết cục rất bi thảm.
Cho nên Hoàng Thiên không thể sơ suất, anh nắm chắt lưỡi đao không buông tay, chính là muốn khiển đám người này không dám khinh suất nữa.
Quả nhiên, tên xăm mình đã hoàn toàn sụp đổ, đồng bọn của gã người nào cũng chưa từng thấy tay không cầm đao sắc, chảy máu còn không buông tay.
Trong lòng hoảng hốt, tay cầm đao của tên xăm mình cũng lỏng ra, đao bị Hoàng Thiên giành lấy.