Nghe nói Cao Chí Viễn sắp tới, Tôn Nhị Hổ đột nhiên thẳng lưng lên, hắn cảm thấy mình còn có cơ hội báo thù
Ngày hôm nay hắn bị một tên lạ mặt xử cho thành bộ dạng như thế này, khiến cho Tôn Nhị Hổ cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn nhất định phải tìm lại mặt mũi cho mình mới được, nếu không sau này hắn sẽ không ngóc mặt lên được ở cái địa bàn này.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Tôn Nhị Hổ không dám nói ra, hắn hằn học nhìn chằm chằm Hoàng Thiên còn trong lòng thầm chửi rủa anh.
Hoàng Thiên lúc này đương nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tôn Nhị Hổ, không kiềm được mà cười lạnh một tiếng.
Hoàng Thiên hiện giờ đã hồi phục hoàn toàn cả về thể lực. Việc đối phó với những tên lưu manh du đãng này, Hoàng Thiên vẫn rất tự tin, bất kể là hắn có gọi thêm bao nhiêu người tới nữa.
Trong lòng Hoàng Thiên vẫn vô cùng biết ơn bà Lữ, vì vậy Hoàng Thiên quyết định rằng anh phải giúp bà , giúp bà Lữ giải quyết mối nguy trước mắt này.
"Mày đã gọi cho đại ca của mày chưa? Hắn nói như thế nào?" Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Tôn Nhị Hổ hỏi.
Tôn Nhị Hổ nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh bạn, có lời này tao nói ra, mày đừng chạy trốn, anh cao của chúng tao sắp tới rồi."
"Hắn nói bây giờ sẽ qua sao?"
Hoàng Thiên có chút lo lắng hỏi lại.
"Đương nhiên rồi! Tao là đàn em của anh Cao, tao bị mày đánh thành bộ dạng như thế này thì anh Cao có thể bỏ qua cho mày được hay sao? Nếu như mày sợ rồi thì có thể lo mà chạy thoát thân đi, dù sao thì chúng tao cũng không thể giữ được mày lại. Hừ, có điều bà già họ Lữ và Điềm Ni sẽ thảm lắm đây"
Tôn Nhị Hổ hừ lạnh một tiếng, hắn vẫn là dùng lời nói để kích động Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đương nhiên có thể nhìn ra ý đồ của Tôn Nhị Hổ, trong lòng không khỏi cười nhạo.
Hoàng Thiên ngay từ đầu đã không có ý định rời đi, nếu như rời đi rồi thì há chẳng phải là vô trách nhiệm với bà Lữ và Điềm Ni hay sao?
"Chàng trai trẻ, cậu mau đi đi, đừng quan tâm đến hai mẹ con chúng tôi. Nếu cậu còn không đi thì không kịp mất!" người phụ nữ họ Lữ lo sợ nói với Hoàng Thiên, bà ta biết Cao Chí Viễn hung ác đến thế nào, không chỉ giàu có và quyền lực mà còn có phép thù thủy cao hơn cả bà ta.
Người như thế này, ai dám động vào hắn chứ?
Cứ cho như là Hoàng Thiên có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng Hoàng Thiên cũng chỉ có một mình, cô gái ngoại quốc đó chưa hẳn có thể giúp được gì.
Người phụ nữ họ Lữ nghĩ đến đây, lo lắng đến nỗi nước mắt sắp rơi xuống.
Đúng là mẹ nào con nấy, người phụ nữ họ Lữ này tốt bụng, lương thiện, chả trách cô con gái Điềm Ni của bà cũng như vậy, hai người họ lúc này đều vô cùng lo lắng.
"Anh à, mau đi đi, mẹ của em nói không sai, cái tên Cao Chí Viễn này là một kẻ điên, hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì! Anh mau chạy đi, mau chạy
đi." Điềm Ni lo lắng đến mức không biết phải làm sao, Điềm Ni nắm lấy cánh tay của Hoàng Thiên và kéo anh ra khỏi sân.
Điều này... ....
Điềm Ni sững sờ, cô thật sự không ngờ rằng Hoàng Thiên vẫn còn có thể cười vào lúc này, chuyện này lớn đến mức nào chứ?
"Được rồi, được rồi, được rồi. Là đàn ông mà! Anh bạn, nếu như đã quyết định ở lại đây vậy thì cứ yên tâm mà đợi đi, anh Cao sẽ cho mày toại nguyện, ha ha."
Tôn Nhị Hổ cười lạnh, hắn ta khá đắc ý nói.
Hoàng Thiên cũng thật sự say rồi, Tôn Nhị Hổ này hình như có trí nhớ không tốt, hắn đã quên việc vừa rồi hắn đã bị xử như thế nào rồi ư?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!