Lúc này Vũ Thanh nhìn về phía Hoàng Thiên.
Khi nãy Hoàng Thiên tức giận được một lúc, lại hét lên vài tiếng, tình trạng bây giờ rất không lạc quan.
Lại nôn ra một ngụm chất lỏng xanh lá, Hoàng Thiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng.
Fini đi qua đỡ lấy Hoàng Thiên. Hai bàn tay của cô ấy cũng đang chảy xuống những chất lỏng màu xanh lá, lúc này, cô ấy cũng cảm thấy buồn nôn và chóng mặt, cũng muốn nôn ra, triệu chứng cũng giống với Hoàng Thiên.
Vào lúc cô ấy cứu Hoàng Thiên, bị quái vật làm bị thương qua, vì vậy mà tình trạng của cô ấy cũng rất tồi tệ.
“Ông chú, chủ cảm thấy nên xử lý con trai chú như thế nào?”
Lúc này Hoàng Thiên đang gắng gượng chống đỡ, hỏi Lâm Hán.
Lâm Hán đã vô cùng lo lắng từ lâu, tuy rằng con trai ông ấy rất không ra gì, nhưng mà ông ấy cũng chỉ có một đứa con này, nếu chết rồi thì không còn người nối dõi nữa.
Có những đứa con bất hiếu, lại có rất ít những người cha không tử tế, Lâm Hán vào ngày giờ phút này, ông ấy vẫn là muốn bảo vệ đứa con trai của ông ấy.
“Chàng trai trẻ, xin cậu đừng giết Ngư Hải, nó là đứa con của tôi, nó mà chết rồi thì tôi dứt đường con cháu đấy.”
Lâm Hán trái lại khá thực tế, trong lòng nghĩ điều gì liền nói điều đó ra, cầu xin Hoàng Thiên đừng có giết chết Lâm Ngư Hải.
Cho dù Lâm Hán không nói như vậy. Hoàng Thiên cũng sẽ không giết Lâm Ngư
Hải.
Dù có thế nào đi chăng nữa, Lâm Ngư Hải cũng là đứa con của Lâm Hán, vẫn là lưu lại một mạng của thằng nhóc này.
“Được thổi ông chủ, xem mặt mũi của chú, tôi không giết Lâm Ngư Hải nữa”
Hoàng Thiên nói.
“Cảm ơn cậu”
Lâm Hán liên tục cảm ơn. Ông ấy vô cùng biết ơn Hoàng Thiên.
Lâm Ngư Hải nghe thấy trong lòng thầm vui mừng, sống sót được trong cái chết, thoát được một ải rồi.
“Cậu đừng có mà vui mừng quá sớm, tội chết có thể miễn nhưng tôi sống khó tha”
Hoàng Thiên nhìn thấy Lâm Ngư Hải tự thầm vui mừng trong lòng, thế là nói thêm một câu.
Lâm Ngư Hải vừa nghe thấy, trong lòng lại phát lạnh, không biết Hoàng Thiên muốn dạy dỗ gã ta như thế nào.
“Ưng Đen Cóc Đen, hai cậu đàng hoàng dạy dỗ tên Lâm Ngư Hải một chút, nhất định phải làm cho gã ta cả đời này cũng không bao giờ quên được đấy”
Hoàng Thiên nói với Ưng Đen Cóc Đen.
“Vâng, cậu Thiên!”
Ưng Đen và Cóc Đen đồng thanh đáp lại. Ngay lập tức đi về phía Lâm Ngư Hải.
“Đại ca đừng mà...”
Lâm Ngư Hải bị dọa đến lớn tiếng mà hét lên.
Thế nhưng có la hét cũng vô dụng, Ưng Đen và Cóc Đen đi qua đó, dành một trận đánh bạo lực cho Lâm Ngư Hải.
Loại chuyện đánh người này, vẫn là sở trưởng của Ưng Đen và Cóc Đen bọn họ, vậy mà có thể đánh Lâm Ngư Hải đánh đến sống không bằng chết. Lại không làm chết người hay để lại thương tật.
Có mệnh lệnh của Hoàng Thiên, Ưng Đen và Cóc Đen tự nhiên biết phải làm như thế nào, nghiêm khắc mà dạy dỗ Lâm Ngư Hải.
Lâm Hán nhìn thấy như vậy, cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng mà ông ấy cũng hiểu rõ, Hoàng Thiên làm như vậy là vì tốt cho ông ấy, cũng vì để lại cho Lâm Ngư Hải một bài học nhớ đời, để sau này cũng tránh cho Lâm Ngư Hải làm sai nói bậy lần nữa.
Nhìn thấy Lâm Ngư Hải bị đánh thảm đến như vậy, bốn đàn em đó của Phi Ba, toàn bộ đều bị dọa đến run rẩy cầm cập.
Hơn nữa thi thể của Phi Ba vẫn còn ở đây. Bị súng bắn chết rồi, đây quả thật là giết gà răn khỉ, khiến cho bốn đàn em của Phi Ba cảm thấy vô cùng sợ hãi.