“Anh Ba, anh Ba, cậu đừng có đánh nữa, tôi chịu không nổi nữa, đánh nữa thì tôi phải bỏ bộ xương già này đấy”
Lâm Hán khóc lóc cầu xin, xin Phi Ba đừng đánh ông ấy nữa.
Vậy mà Phi Ba lại không hề có ý dừng lại, gã ta càng đảnh Lâm Hán, càng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Từ lúc đám người Hoàng Thiên bọn họ rời đi đến bây giờ, đã gần nửa tiếng đồng hồ rồi, Lâm Hán vẫn luôn bị Phi Ba đánh.
Đó là lẽ đương nhiên, Phi Ba chính là muốn từ từ mà tra tấn Lâm Hán, quất bằng cành cây, cũng không gây chết người.
Thế nhưng sớm muộn gì ông lão cũng sẽ bị đánh đến chết, đó là điều chắc chắn.
Fini nghe thấy những tiếng này, lông mày của cô ấy ngay lập tức dựng đứng hẳn lên!
“Anh Hoàng Thiên, ông chú đang bị người ta đánh kìa!”
Fini kêu lên.
Hoàng Thiên cũng đã nghe thấy, tuy rằng bây giờ anh rất suy yếu, thế nhưng cũng vô cùng tức giận.
Lâm Hán hét lên gọi anh Ba, hắn chính là Phi Ba đó rồi!
“Nhanh, Vũ Thanh. Mau cứu ông chủ”
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.
Vũ Thanh gật đầu, thả Hoàng Thiên xuống, để cho Ưng Đen và Cóc Đen dìu lấy Hoàng Thiên, sau đó Vũ Thanh bước nhanh xông vào trong sân.
“Đều con mẹ nó dừng tay lại hết!”
Vũ Thanh hét lên một tiếng ngăn cản lại, khí thể khiến người khác vô cùng kinh ngạc.
Một tiếng hét bất ngờ này. Khiển cho toàn bộ những người ở trong sân bị dọa đến ngơ ngác, bởi vì trong giọng điệu của Vũ Thanh ẩn chứa sát khí, rất dọa người.
Phi Ba dừng tay lại xoay đầu nhìn một cái, lúc nhìn thấy Vũ Thanh đang đứng tại nơi đó với sắc mặt đầy vẻ tức giận và uy nghiêm. Trong lòng của Phi Ba cũng cảm thấy hơi hoảng loạn.
Nhưng mà, tên này vẫn là rất có bản lĩnh, lúc này bình tĩnh lại một hỏi, lạnh lùng cười nói với Vũ Thanh: “Con mẹ nó, ở đâu ra một con chuột ướt nhẹp lớn như vậy thế? Rơi xuống nước rồi à?”
Vũ Thanh cố gắng ép lửa giận xuống, quần áo của anh ta còn chưa khô, quả nhiên là đã rơi xuống nước.
Hoàng Thiên cố gắng lấy lại tinh thần, nhìn thấy Lâm Hán còn đang bị treo ở trên cây, Hoàng Thiên tức giận bừng bừng mà xông lên.
“Phi Ba, anh muốn chết à!”.
hay, anh hình như sắp chết đến nơi rồi đấy, nói chuyện cũng không còn sức nữa, còn giả vờ với tôi cái gì?”
Phi Ba nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp còn chút hơi tàn của Hoàng Thiên, tên này ngay lập tức không còn thấy sợ nữa, bởi vì anh ta biết được Hoàng Thiên đúng là rất lợi hại, nhưng mà bây giờ Hoàng Thiên không còn sức uy hiếp đối với anh ta nữa.
“Ông chú, để tôi thả ông xuống trước”
Lúc này Vũ Thanh thở dài một hài, đi qua muốn dùng dao cắt đứt sợi dây, chuẩn bị thả Lâm Hán xuống dưới.
Thế nhưng Phi Ba lại không cho, lúc này trừng mắt lên một cái, cản lại Vũ Thanh.
“Mẹ nó, mày là cái thứ gì đấy? Đã qua sự cho phép của anh Ba này chưa mà mày đã thả người xuống rồi?”
Phi Ba mắng.
Chát!
Vũ Thanh làm sao có thể chịu được cái tên này? Một cái tát đánh lên mặt của tên này.