Đây, đây là nôn ra máu rồi sao?
Hoàng Thiên ngay tại khoảnh khắc này, đã hoàn toàn sững sờ.
Cảm giác giống y hệt như lúc nôn ra máu, nhưng mà, thứ mà anh nôn tra không phải là máu đỏ tươi, mà là một loại chất lỏng màu xanh lá khiến cho lông tơ người ta dựng đứng cả lên.
Rất nhanh, Hoàng Thiên liền nhận ra được, thứ nôn ra chính là máu, bởi vì máu của anh đã sớm biến thành màu xanh lá rồi.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ cậu chủ?”
Vũ Thanh gấp đến mức không biết phải làm gì, vội vàng đỡ lấy Hoàng Thiên, sợ anh ngã xuống.
Fini cũng vội vàng đỡ lấy Hoàng Thiên, đây giống hệt như là phản xạ có điều kiện vậy.
Vũ Thanh đưa mắt nhìn Fini một cái, bây giờ rốt cuộc anh ta cũng tin lời của Hoàng Thiên rồi, Fini thật sự không có ý muốn hại Hoàng Thiên, bởi vì phản ứng theo bản năng khi nãy, quả thật cô ấy rất lo lắng Hoàng Thiên xảy ra chuyện!
Cậu chủ được thật đấy, có thể giải quyết được kẻ thù luôn à? Thật là có duyên với phụ nữ mà.
Trong lòng Vũ Thanh tự nghĩ thầm nói, nhưng mà vào lúc này cũng cho phép anh ta nghĩ nhiều nữa, anh ta chỉ muốn Hoàng Thiên yên ổn không có chuyện gì.
“Tôi không sao, nôn ra một ngụm máu cảm thấy dễ chịu hơn rồi.”
Hoàng Thiên thở gấp lên, khóe miệng vẫn còn đọng lại chất lỏng màu xanh lá.
Nhìn một đống chất lỏng xanh lá nôn ra ở trên mặt đất, Hoàng Thiên biết được tình trạng rất nghiêm trọng rồi, không xử lý cho tốt, bản thân thật sự phải chết ngay tại chỗ này.
“Cậu chủ, chúng ta phải mau chóng tìm một nơi ở tạm trước đã, tình hình này của cậu, ở ngoài trời chịu không nổi đầu.
Vũ Thanh lo lắng mà nói với Hoàng Thiên.
“Đi chỗ nào ở đây? Không cần để ý đến tôi, chúng ta mau chóng lên đường quay về đi”
Hoàng Thiên nói với hơi thở yếu ớt.
Vũ Thanh vừa nhìn thấy Hoàng Thiên như vậy, trong lòng nghĩ còn gấp rút lên đường gì nữa chứ? Cậu chủ sắp chịu không nổi rồi.
“Nếu không, chúng ta quay trở lại căn nhà của ông chú đó đi, ở lại nhà ông ấy một đêm”
Lúc này Fini vội vàng nói.
Vũ Thanh vừa nghe, nói: “Được, vậy liền đến căn nhà của ông chú đó, cô dẫn đường đi.
“Được.”
Fini gật đầu. Đi ở trước mặt đám người Vũ Thanh bọn họ dẫn đường.
Vũ Thanh đỡ lấy Hoàng Thiên, dẫn theo Ưng Đen và Cóc Đen, một nhóm người đi về phía nhà của Lâm Hán.
Fini nhớ đường, vẫn là rất dễ tìm, không đến mười phút, liền đã tìm được ngôi làng nhỏ ở trong núi nơi Lâm Hán đang ở.
“Thật sự không nghĩ đến,vẫn có những ngôi làng ở như nơi này.”
Vũ Thanh cảm thán nói.
“Vũ Thanh, nếu như tôi chống đỡ không nổi nữa, nhất định đừng nói với Ngọc An về cái chết của tôi đấy, chỉ nói tôi đi làm một chuyện quan trọng, phải rất lâu mới có thể quay về..."
Lúc này đôi mắt của Hoàng Thiên đã hơi mất tiêu cự rồi, âm thanh cũng ngày càng trở nên suy yếu, bất cứ lúc nào cũng có cảm giác không cầm cự được nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!