Vũ Thanh lấy đèn pin ra chiếu lên mặt của Ưng Đen và Cóc Đen.
Chỉ thấy sắc mặt của hai người này hơi xanh, chắc là do thiếu khí oxi.
"Ưng Đen, Cóc Đen! Anh em tốt, mau tỉnh lại, tỉnh lại đi."
Lúc này tiếng của Vũ Thanh đã hơi run rẩy, mắt thấy anh em vào sinh ra tử cùng mình như vậy, lòng anh ta thật sự đau như dao cứa.
Đây đều là anh em đi theo anh ta hơn mấy năm, lần này xung phong nhận việc mà đến đây, nếu hai người họ gặp chuyện gì, trong lòng Vũ Thanh sẽ ân hận cả đời.
Hoàng Thiên cũng vậy, lần này là vì chuyện của anh, nếu như Ưng Đen và Cóc Đen chết ở vùng núi tuyết ở biên giới phía bắc này, mình làm sao ăn nói với người nhà của họ?
Gọi một hồi lâu, Ưng Đen và Cóc Đen cũng tỉnh lại.
"Cậu Thanh, cậu Thiên"
Ưng Đen gọi một tiếng.
Cóc Đen cũng lên tiếng để chứng minh mình vẫn chưa chết.
"Thật tốt quá, cuối cùng các anh cũng tỉnh"
Hoàng Thiên thở phào một cái nói.
"Cậu Thiên, chúng ta đang ở đâu vậy? Hình như là một băng bị vỡ, chúng ta té xuống..."
Ưng Đen đứng dậy hỏi Hoàng Thiên.
Nơi này chỉ có thể dựa vào đèn pin để chiếu sáng, nhưng vẫn có thể
thấy rõ hoàn cảnh ở đây.
Hoàng Thiên chiếu đèn pin lên đầu, chỉ thấy trên đầu đều là lớp tuyết thật dày, lúc nào cũng có thể sụp xuống.
Nếu như lại sụp xuống lần nữa, như vậy không gian này cũng sẽ bị lấp đầy, như vậy thì chết chắc rồi.
"Nơi này là một hang động ở bên dưới núi tuyết, còn được hình thành như thế nào thì cũng không biết được. Nhưng có thể khẳng định là, chúng ta rất khó đi ra"
Hoàng Thiên nói xong câu cuối đã có chút tuyệt vọng.
Nhưng không phải do Hoàng Thiên bị quan mà sự thực là như vậy, muốn rời khỏi nơi này là cực kỳ khó khăn.
Phía trên sau khi tuyết lở đã tích tụ lớp tuyết động, độ dày có thể đạt tới mấy chục mét, cho dù có thể leo lên trên cũng không xuyên qua được lớp tuyết đọng hơn mười mét này.
Huống hồ nhìn khoảng cách từ mặt đất của hang động cho tới đỉnh hang động, ước chừng cũng phải ba mươi mét, còn là trên hẹp dưới rộng, sao leo lên được.
Vừa nghe Hoàng Thiên nói vậy, ba người Vũ Thanh đều im lặng.
Sự thật đúng như những gì Hoàng Thiên nói, rất khó rời khỏi đây.
Lẽ nào cứ mặc kệ để chết ở chỗ này? Vậy chết cũng quá thảm rồi.
"Cậu chủ, đừng buông bỏ hi vọng, chúng ta thử tìm một chút, nhìn xem nơi này có lối nào thông ra ngoài không"
Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên.
"Cũng chỉ có thể như vậy, nếu như không có đường thông ra bên
ngoài, như vậy không gian trong lòng đất này đã bị khép kín, khi hết khí oxi, chúng ta cũng sẽ chết ở đây thôi"
Hoàng Thiên nói.
"Sợ rằng chưa cần chờ tới khi hết khí oxi, chúng ta cũng chết ở đây vì đói"
Vũ Thanh cười khổ một cái, sau đó anh ta vác ba lô lên.
Hoàng Thiên hiểu ý của Vũ Thanh, ba lô trên lưng mỗi người họ chỉ chuẩn bị lương thực trong ba ngày, chỉ có thể kiên trì tám mười ngày ở chỗ này rồi sẽ chết đói.
Cũng không cần lo lắng chết khát, vì nơi này tuyết nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!