Hoàng Thiên đáp một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Bốn người xếp thành một hàng tiếp tục đi về phía trước.
Dấu chân để lại trên mặt tuyết sâu khoảng ba mươi cm. May mắn thay, Vũ Thanh đã chuẩn bị kỹ càng, cả bốn người đều đi ủng bông rất cao nên sẽ không bị tuyết rơi vào giày.
Hơn nữa càng đi về trước, tuyết và nước tuyết tan trước đó đã bị đông lại với nhau, tạo thành một mảng băng lớn hoà trộn giữa bằng và tuyết, có thể đi bộ bên trên đó.
Đang di chuyển thì bất ngờ xảy ra tai nạn.
Bốn người đồng thời cảm thấy dưới chân mềm nhũn, một mảng băng tuyết đông lại với nhau đột nhiên sụp đổ!
Không hay rồi!
Hoàng Thiên vừa nghĩ trong đầu là có chuyện không hay, thân thể đã không tự chủ được mà rơi thỏm xuống, bên dưới là một khe núi lớn, đường kính bảy tám mét, sâu đến năm sau mét!
Bịch bịch bịch...
Bốn người Hoàng Thiên toàn bộ đều rơi một cách dữ dội xuống đáy của khe núi.
Ngã đến ê ẩm choáng váng, xương cốt mà không chắc khoẻ là gãy liền.
May mắn thay, nhóm Hoàng Thiên mặc đủ dày, dù ngã đau nhưng cũng không bị thương gì nghiêm trọng.
Đứng dậy vận động chân tay, chỉ sau khi phát hiện không có chỗ xương nào bị gãy, Hoàng Thiên mới yên tâm.
"Mọi người thế nào rồi?"
Hoàng Thiên hỏi Vũ Thanh và hai người còn lại.
"Không sao, chỉ là chân tôi bị sưng một chút."
Vũ Thanh chán nản nói.
Ưng Đen và Cóc Đen cũng bị thương nhẹ ở mức độ khác nhau, nhưng nói chung là đều ổn.
"Đây là nơi quái quỷ gì vậy?"
Hoàng Thiên nhìn cái khe núi nơi mình đang đứng, anh không khỏi sửng sốt.
Nhờ ánh trăng chiếu từ trên cao xuống, Hoàng Thiên phát hiện ra rằng hầu hết các tảng đá và tường núi xung quanh có màu đỏ.
Khác quá xa so với màu sắc của những loại đá bình thường khác, đây là lần đầu tiên Hoàng Thiên nhìn thấy cấu trúc vách đá kỳ dị như thế này.
"Rất đặc biệt, có điều đừng ngắm nữa, chúng ta phải tìm cách leo lên."
Lúc này Vũ Thanh mới nhìn lên, có chút lo lắng nỏi.
Hoàng Thiên cũng nhìn lên, chỗ này cách bên trên khoảng sáu mét.
Hơn nữa vách đá gần như thẳng đứng, muốn đi lên chỉ còn cách dùng tay không trèo lên.
Nhưng ở đây cực kì lạnh, đeo găng tay cotton thì khó để bám đá khi trèo lên, nhưng nếu tháo găng tay ra, e rằng chưa tới nửa phút tay mọi người đã bị lạnh công rồi.
Lở loét do cóng không phải là điều đáng sợ nhất mà điều đáng sợ nhất là sau khi tay bị thương do cóng, bọn họ sẽ không thể bám đá tiếp được nửa và sẽ lại ngã xuống nơi bắt đầu đâu.
"Lấy dây leo núi ra, buộc một viên đá rồi ném lên, xem có thể móc vào được viên đá lớn nào hay không."
Lúc này Hoàng Thiên đề nghị.
"Ưm, chỉ có thể thử cách này thôi."
Vũ Thanh gật đầu, sau đó lấy dây leo núi ra, buộc một viên đá to bằng nắm tay vào một đầu dây, bắt đầu ném lên.
Sột một tiếng, viên đã được ném lên đã quấn chính xác một cây thông dày bằng sải tay.
Sợi dây vòng vài vòng rồi bám chặt vào thân cây.