Đây là toàn bộ trang bị của bọn họ, có lẽ là Vũ Thanh không muốn Hoàng Thiên ra tay cho nên không chuẩn bị vũ khí cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng không hỏi Vũ Thanh một khẩu súng, anh không quen dùng thứ kia, cho nên chỉ có một món vũ khí là con dao găm ở sau lưng.
Người của gia tộc Migfis mặc dù rất trâu bò ở Châu Âu, nhưng sau khi tiến vào Việt Nam, bọn họ sẽ không kiếm được chác được gì ở đây, điều này khiến Hoàng Thiên yên tâm hơn rất nhiều.
Xe Hummer lao vùn vụt trên con đường lớn đi về phía Bắc, Ưng Đen và Cóc Đen thay phiên nhau lái xe, cũng không đến mức cảm thấy mệt mỏi khi lái xe.
Thỉnh thoảng Vũ Thanh và Hoàng Thiên sẽ đổi cho bọn họ, bốn người thay phiên nhau lái xe, không sợ đường xa.
Khoảng cách giữa thành phố Bắc Ninh đến vùng núi phía Bắc khoảng mấy trăm cây cây số, không tính là quá xa, đến lúc chạng vạng tối, bọn họ đã tới biên giới phía Bắc.
Khí hậu chỗ này không tính là lạnh, chỉ lạnh hơn thành phố Bắc Ninh một chút.
Chỗ này là đồng bằng dài thẳng, đoán chừng đám người Châu Âu sẽ không ẩn náu ở đây.
Chỉ có khu vực núi tuyết giáp biên giới mới là chỗ ẩn náu tốt nhất.
Khí hậu ở chỗ đó rất kỳ lạ, chỉ cần là ngọn núi có phủ tuyết thì cực kỳ lạnh giá, tuyết trên đỉnh núi quanh năm không tan, hầu như không có một ai đến một nơi như vậy.
Nhìn thấy đã đến khu vực biên giới, Vũ Thanh ra lệnh cho Ưng Đen dừng xe lại.
"Cậu chủ, tên Châu Âu này quá cẩn thận, bọn họ không dám ở bên trong thành thị, cũng không dám ở nông thôn, trực tiếp chạy đến khu vực núi tuyết để ẩn náu”
Vũ Thanh cười không nói lên lời, anh ta cảm thấy mấy tên Châu Âu này đủ rác rưởi.
“Đúng vậy, có khả năng đám người Châu Âu này đã lên kế hoạch như thế ngay từ lúc khởi hành, khu vực núi tuyết phía Bắc cách thành phố Bắc Ninh không xa, lái xe mấy tiếng là có thể đến thành phố Bắc Ninh, ẩn náu ở đây sẽ thuận tiện hơn cho lần hành động tiếp theo của bọn ho."
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.
“Tất cả đều diễn ra như dự tính của chúng ta, cái tên Châu Âu được thả kia đã tiến vào núi tuyết”
Vũ Thanh cầm thiết bị theo dõi chỉ cho Hoàng Thiên xem.
Hoàng Thiên liếc nhìn, quả nhiên, chấm nhỏ màu xanh trên thiết bị theo dõi cho thấy đã vào núi tuyết trên bản đồ.
Một vùng đất bao la tuyết trắng, có hàng chục ngọn núi bị tuyết phủ, thật là hùng vĩ.
Nếu không có cách nghĩ này của Vũ Thanh e là muốn lần ra tung tích của người đàn ông Châu Âu sẽ khó như lên trời.
"Chắc là bọn chúng đã tụ họp lại với nhau rồi, chúng ta có thể đến núi tuyết và tóm gọn cả đảm."
Lúc này Hoàng Thiên nói.
"Đúng vậy, bọn họ đã tiến vào núi tuyết ở phía tây, hiện tại cũng không di chuyển vị trí nữa, chắc là đã tìm được một chỗ nghỉ ngơi."
Vũ Thanh chỉ vào chấm xanh trên bản đồ, sau đó phóng to lên để cho Hoàng Thiên xem.