Sau khi suy nghĩ một hồi, Hoàng Thiên hiểu rõ ý nghĩ của đám người Châu Âu này.
Những người này muốn tấn công đột kích, tối nhất là giết được Hoàng Thiên và Vũ Thanh, nếu không giết được thì bọn họ chỉ có thể chạy trốn.
Bởi vì bọn chúng rất thông minh, bọn họ biết Hoàng Thiên và Vũ Thanh mạnh như thế nào, huống chi chỗ này còn là Việt Nam, hơn nữa lại còn là thành phố Bắc Ninh.
Vũ Thanh và các đội viên của anh ta đều đóng trú ở cận thành phố Bắc Ninh, e rằng tất cả các thành viên của gia tộc Migfis đều đã nắm rõ những điều này.
“Cậu chủ đang nghĩ gì vậy?”.
Vũ Thanh châm điếu thuốc cho Hoàng Thiên, hỏi.
“Tôi đang suy nghĩ, lần này chúng ta phải tiêu diệt hết toàn bộ người của gia tộc Migfis, tuyệt đối không cho bọn chúng cơ hội thở dốc.”
Trên vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng Thiên tràn đầy sát khí, anh đã đặt quyết tâm, không phải đám cặn bã này chết thì chính là anh chết.
Tóm lại chính là không đội trời chung, Hoàng Thiên không cho phép cái đám đồ chơi này thỉnh thoảng lại đến ám sát, anh tuyệt đối không thể để cho người nhà của mình nhận bất cứ tổn thương nào được.
Kể từ khi con gái bị hạ độc suýt chết, Hoàng Thiên đã hạ quyết tâm giết người.
Bây giờ lại thêm bà xã Lâm Ngọc An bị xe máy tông, tất cả những chuyện này đều là do gia tộc Migfis làm ra, Hoàng Thiên tuyệt đối sẽ không tha thứ.
“Được cậu chủ, lần này tôi nhất định kiên quyết ủng hộ cậu chủ, cậu chủ nói chúng ta nên hành động như thế nào đi.”
Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên.
Nhìn Vũ Thanh ở trước mặt, trong lòng Hoàng Thiên rất cảm động.
Theo lý thuyết mà nói thì Vũ Thanh đã sớm rời khỏi nhà họ Hoàng, kiếm được rất nhiều thành tựu, thân phận bây giờ vô cùng trâu bò.
Thế nhưng Vũ Thanh vẫn luôn đi tìm anh, từ khi gặp được anh xong, Vũ Thanh vẫn luôn ở phía sau lưng anh, âm thầm ủng hộ anh.
Đây tất cả là bởi vì khi Vũ Thanh còn ở nhà họ Hoàng, Vũ Thanh đã luôn ghi nhớ ân huệ của anh đối anh ta.
Người đàn ông dụng cảm và trung thành như vậy thật sự rất hiếm có, đôi khi Hoàng Thiên cảm thấy mình thực sự không đơn độc.
“Anh Vũ Thanh, lần này không giống với trước đây, lần này là đi đến nơi cực kỳ lạnh giá của vùng núi phía bắc, đây không phải là chuyện đùa, có khả năng một đi không trở lại”
Hoàng Thiên rất nghiêm túc nhìn Vũ Thanh nói.
Hoàng Thiên nghe thể thì cười lớn, nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, cậu đang nói gì vậy? Mạng của Vũ Thanh tôi là của cậu chủ, còn sợ đi núi tuyết phía Bắc sao?”
Nhìn thấy Vũ Thanh như thế, Hoàng Thiên khẽ gật đầu, nói: “Vậy thì tốt, thật ra lần này đi núi tuyết phía Bắc, tôi không thể dẫn theo đám người Tiêu Văn Hạ và Lã Việt, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Điều này là hiển nhiên, đến cả tôi cũng không thể dẫn theo nhiều đội viên, nhiều nhất là hai người.”
Vũ Thanh nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!