“Cái tên Sói Xám kia ở đâu? Có thể tìm được con hàng này không?”
Hoàng Thiên lại vội vàng hỏi.
“Tên này thì lại dễ tìm, thuộc hạ của tôi đã theo dõi được tên Sói Xám này rồi.”
Vũ Thanh nói.
“Được, bây giờ tôi sẽ đi tìm tên này, gửi vị trí của tên này cho tôi.”
Hoàng Thiên nói.
Vũ Thanh gửi vị trí của Sói Xám cho Hoàng Thiên, sau đó nói: “Cậu chủ, để tôi cử mấy thuộc hạ đi với cậu chủ”
“Không cần, tôi dẫn theo Tiêu Văn Hạ với Anh Phó là đủ rồi, một lát nữa nhân viên tình báo của anh không cần lộ diện”
Hoàng Thiên nói xong thì cúp điện thoại.
Thấy Lâm Ngọc An vẫn còn đang ngủ say, Hoàng Thiên không nhẫn tâm đánh thức cô, một mình đi ra khỏi nhà, lái xe rời khỏi biệt thự.
Trên đường đi, Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Tiêu Văn Hạ và Anh Phỏ, bảo bọn họ chạy tới một quán ăn trên phố Nước Hoa.
Nhắc tới thì cái tên Sói Xám này cũng đủ tệ, lúc này đang dẫn theo mấy tên thuộc hạ ăn khuya ở đây, nếu không phải đặc thù yêu thích thì cũng đó chính là thật chẳng ra gì.
Hoàng Thiên không chờ Tiêu Văn Hạ với Anh Phó, ánh lái xe nhanh cóng chạy tới trước.
Đến trước cửa quán ăn, Hoàng Thiên đỗ xe lại, sau đó quan sát tình hình một chút.
Bên ngoài cửa hàng có vài trước bàn được đặt ở lề đường, tất cả đều ngồi đây người.
Mấy chiếc bàn khác đều có nam có nữ, ngồi ăn uống nói chuyện phiếm rất là vui vẻ.
Chỉ có duy nhất một chiếc bàn có bảy người đàn ông cởi trần ngồi uống bia, vừa uống vừa cười vừa nói chuyện phiếm, trông rất là vui vẻ.
Hoàng Thiên nhìn chằm chằm vào bảy người đàn ông này, trong đó có một tên mỏ nhọn, dáng dập cực kỳ gầy gò, nhưng trên lưng người này có một hình xăm sói xám.
Sói xám.
Nhìn một lượt, có vẻ con hàng này chính là tên Sói Xám mới nổi gần đây.
Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, ngồi im trong xe, không vô vàng xuống xe.
Không phải là Hoàng Thiên sợ đối phương có nhiều người, mà anh sợ một khi rat ay, Sói Xám sẽ thừa dịp loạn lạc mà chạy trốn.
Chờ đám người Tiêu Văn Hạ và Anh Phó chạy tới rồi ra tay cũng không muộn.
Nếu Sói Xám đã có quan hệ với đám người Châu Âu kia, như vậy thì tuyệt đối không thể để cho bảy người Sói Xám chạy thoát, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên kiên nhẫn chờ, chuẩn bị hốt hết Sói Xám và sáu người của gã một mẻ luôn.
Năm sáu phút sau, Tiêu Văn Hạ và Anh Phó lái xe chạy tới.
Tổng cộng là bốn chiếc xe, gần hai mươi người.
Sau khi Tiêu Văn Hạ nhận điện thoại của Hoàng Thiên, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất để lái xe đến đây.
Nhung vẫn không nhanh bằng Hoàng Thiên, Hoàng Thiên đến trước bọn họ tận năm, sáu phút.
Sau khi bốn chiếc xe dừng lại, Tiêu Văn Hạ không biết là chuyện gì, thế là tìm Hoàng Thiên khắp nơi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!