Vũ Thanh nghe xong thì cười, nói với Hoàng Thiên: "Cậu chủ nói gì vậy, cho dù tôi có bề bộn nhiều việc thì để cho cấp dưới xử lý là được rồi, chuyện của cậu vẫn quan trọng hơn."
Hoàng Thiên nghe vậy trong lòng thấy ấm áp.
Vũ Thanh đúng là nghĩa khí.
"Vậy được, ngày mai xuất phát, anh đã chuẩn bị trước đi."
Hoàng Thiên nói.
"Ừm, lần này tôi dẫn theo năm mươi cấp dưới cùng tới nước Grant, theo như lời Ruslin nói, dòng họ Migfis ở Grant có thể lực khổng lồ, hơn nữa trong tay còn có súng."
Vũ Thanh nói.
Hoàng Thiên nghe xong cau mày, nếu như vậy thì chuyến đi này càng thêm hung hiểm.
Không đợi Hoàng Thiên nói gì, lúc này điện thoại di động vang lên của Vũ Thanh vang lên.
Vũ Thanh bắt máy, nghe xong, anh ta cúp điện thoại.
"Ha ha ha, người có phúc không cần buồn phiền, chúng ta không cần đi nước Grant nữa."
Vũ Thanh cười ha ha nói.
"Hả? Vì sao?"
Hoàng Thiên nghi ngờ hỏi.
"Tôi vừa nhận được tình báo, có một người bên Grant tới, đã nhập cảnh vào Trung Quốc, người này chính là người đứng đầu dòng họ Migfis ở Grant"
Vũ Thanh phấn chấn nói với Hoàng Thiên.
Còn có chuyện như thế?
Trong lòng Hoàng Thiên hơi chấn động, thực sự là không ngờ, còn chưa tìm được dòng họ Migfis, đám người này đã chủ động tới rồi.
Đây thật là trời cũng giúp người, ha ha.
Trong lòng Hoàng Thiên vui sướng không gì sánh được, xem ra mình không cần buồn rầu nữa, nếu người của dòng họ Migris đã kiêu ngạo tự cao như vậy, thể không còn gì tốt hơn, bọn họ đúng là không biết sống chết"
"Tốt lắm, chúng ta tới nước Grant hành động hơi bất tiện, nếu họ đã tự tìm tới cửa, thì chuyện này dễ dàng hơn nhiều rồi"
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.
"Đúng vậy cậu chủ, tôi đã kêu người của đội tình báo mật chú ý hướng đi của đám người này, họ chạy không thoát đâu."
Vũ Thanh cười nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy thì yên tâm, có được mà không cần bỏ ra thứ gì, xem ra lần này vận may khá tốt.
Sau khi Vũ Thanh rời đi, Hoàng Thiên về thành phố Bắc Ninh.
Anh vừa tới thành phố Bắc Ninh thì gọi cho Trịnh Mỹ Hồng, bởi vì xe còn ở trong tay Trịnh Mỹ Hồng.
Rất nhanh Trịnh Mỹ Hồng liền lái xe Hoàng Thiên đến vị trí hiện tại của anh.
"Cậu Thiên, tôi về trước đây."
Thanh Lang tới tiễn Hoàng Thiên, chào Hoàng Thiên một câu, sau đó lên xe rời đi.
"Hoàng Thiên, cha tôi mở yến tiệc cho anh, anh đi theo tôi đi."
Trịnh Mỹ Hồng nhiệt tình đưa lời mời với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cười, uyển chuyển từ chối: "Nói với cha cô, không cần làm vậy, ông ấy với cha tôi là bạn thân, tôi cứu ông ấy là chuyện đương nhiên. Hơn nữa chuyện này do tôi mà ra, nếu cô không tận lực giúp tôi bắt Uông Ngọc Long, cũng sẽ không bị như vậy"
Trịnh Mỹ Hồng nghe thế, trong lòng thực sự cực kỳ cảm kích.
Cô ta phát hiện, Hoàng Thiên thật là người hiểu lý lẽ, hơn nữa còn nhiệt tình, thật sự là một người đàn ông tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!