Lã Việt nói.
"Ừm, anh nhất định phải trở về thành phố Bắc Ninh ngay bây giờ, bằng không Uông Hạc sẽ không yên tâm, tên cặn bã này đã nổi giận thì không thể đùa giỡn được đâu."
Hoàng Thiên dặn dò Lã Việt.
Lã Việt gật đầu. Dẫn đầu đám đàn em của mình lên xe, trở về thành phố Bắc Ninh.
Ở đây, chỉ còn lại Hoàng Thiên và Trịnh Mỹ Hồng.
Trong lòng Trịnh Mỹ Hồng vẫn không chắc chắn, Uông Hạc nhất định đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ. Nói không chừng bên người đã mang theo không ít thuộc hạ!
Bây giờ chỉ có Hoàng Thiên đi cùng cô đến gặp Uông Hạc, đây không phải là tự tìm cái chết sao?
"Hoàng Thiên, anh suy nghĩ lại một chút đi, đừng đi cùng em nữa."
Trịnh Mỹ Hồng rất nghiêm túc nhìn Hoàng Thiên. Khuyên nhủ.
Chuyện đã tới nước này, cô không muốn làm liên luỵ đến Hoàng Thiên, thà chết một còn hơn hai.
Hoàng Thiên hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, lúc này cười nhạt nói: "Tin anh đi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Trịnh Mỹ Hồng sững sờ, cô không hiểu nổi, sao Hoàng Thiên có thể tự tin như vậy?
Chẳng lẽ kẻ tài cao, gan cũng lớn? Hoàng Thiên còn có gì hơn người nữa hay sao?
Trịnh Mỹ Hồng thầm nghĩ, cô vẫn cảm thấy Hoàng Thiên chỉ là tốt số sẽ đầu thai, trở thành người đứng đầu nhà họ Hoàng, cũng là kế thừa tài sản. của ba mình mà thôi.
Nhưng hôm nay nhìn thoáng qua, Hoàng Thiên không hề đơn giản như thế!
Chỉ với sự can cảm này, hàng vạn người chưa chưa được một, hơn nữa với sự tự tin như vậy, hẳn là anh cũng có bản lĩnh nhất định.
Trong lòng Trịnh Mỹ Hồng đang suy nghĩ lung tung, ngây ngốc nhìn Hoàng Thiên.
Thật ra trong lòng Hoàng Thiên cũng không hoàn toàn chắc chắn, nhưng khi mọi chuyện đã đẩy đến mức này, Hoàng Thiên cũng không còn lựa chọn nào khác.
Cũng không thể trơ mắt nhìn ba của Trịnh Mỹ Hồng bị hại chết được? Dù gì ba anh và ba của Trịnh Mỹ Hồng cũng là bạn tốt.
Hơn nữa Trịnh Mỹ Hồng đã giúp Hoàng Thiên, mới gây ra tai vạ như vậy, Hoàng Thiên càng không thể phụ lòng cô.
Hai người lên xe, chạy tới địa chỉ mà Uông Hạc đã nói qua điện thoại.
Trên đường có nhiều ổ gà và sỏi đá, rất khó đi.
Nhưng trong lòng Hoàng Thiên sốt ruột, vẫn phóng xe thật nhanh, chưa đầy mười phút đã đến nơi.
Trịnh Mỹ Hồng không thể không bội phục kỹ thuật lái xe của Hoàng Thiên, người đàn ông này điều khiển xe phóng trên con đường đầy sỏi đá như là đường cao tốc vậy.
Sau khi dừng xe lại, Hoàng Thiên đưa Trịnh Mỹ Hồng xuống xe.
Trịnh Mỹ Hồng có vẻ đẹp trưởng thành rất tự nhiên, cả ngoài toát lên khí chất rất đặc biệt, có thể nói chỉ cần đàn ông tiếp xúc với cô ta thì không có ai là không động lòng cả.
Điều khiến cô ta cảm thấy kỳ lạ là Hoàng Thiên rất ít khi nhìn thẳng vào cô ta, không hề có chút động lòng với cô ta.
Điều này khiến cho Trịnh Mỹ Hồng có chút hụt hẫng, cô cảm thấy không thích ứng được.
Dù sao cô ta cũng đã quen việc bị ánh mắt đàn ông quấy rối, việc bị Hoàng Thiên lạnh nhạt khiến cô ta có cảm giác thất bại.