Sau khi Triệu Hùng mang Văn Hải rời đi, lại đi đến phòng khám bệnh củaHoa Di, cùng bác sĩ Hoa trao đổi về bệnh tình củaThẩm Tấn Phátmột phen.
Văn Hải ở bên cạnh, Triệu Hùng không tiện hỏi kĩ bệnh tìnhcủaThẩm Tấn Phát, liền kéo Hoa Di ra khỏi phòng khám bệnh tới trên xe.
Hoa Di thấy Triệu Hùng thần thần bí bí, không biết anh đang giở trò quỷ gì.
Sau khi lên xe, Hoa Di vội vàng rút tay mình ra khỏi bàn tay của Triệu Hùng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hơi ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
Mặc dù cô ấy là một người phụ nữ ba mươi tuổi, chưa kết hôn nhưng chỉ chuyên tâm vào y thuật, từ trước tới giờ không hề nói chuyện yêu đương với ai.
Nhưng mới vừa rồi ngay khi Triệu Hùng dắt tay của cô ấy, bỗng nhiên Hoa Di có một loại cảm giác như bị chạm điện.
Triệu Hùng chỉ nóng lòng muốn hỏi bệnh tình củaThẩm Tấn Phát, cũng không có chú ý tới biến hóa nho nhỏ trên mặt Hoa Di.
Hoa Di vì để hóa giải lúng túng, nên nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh kéo em ra làm gì?"
"Bác sĩ Hoa Di, Thẩm Tấn Phát rốt cuộc là điên thật hay là giả điên?" Triệu Hùng hỏi.
"Cái này..." Hoa Di trầm ngâm một chút, nói: "Em đã cẩn thận quan sát anh ta. Từ cử chỉ của anh ta và thông qua một ít hành động khảo nghiệm để phán đoán, hẳn là điên thật rồi. Có điều, em nghi rằng anh ta lúc tỉnh lúc điên, nói cách khác cũng chưa hoàn toàn bị điên mất. Nhưng bây giờ mà kết luận, thì cũng còn hơi quá sớm. Bất kể anh ta có phải lúc tỉnh lúc điên hay không, thì bệnh tình cũng xem như nghiêm trọng."
"Thế có thể chữa khỏi không?" Triệu Hùng nghe vậy nhíu màythật chặt.
Hoa Di nhìn chằm chằm Triệu Hùng, hỏi: "Tại sao anh quan tâm Thẩm Tấn Phátnhư vậy? Còn đem cố ý kéo em từ phòng khám bệnh ra ngoài, tránh Văn Hải."
"Chuyện này anh cũng không dối gạt em. Lần trước, ở Tài Trang anh nghe trộm được người của Liệp Hộ Môn nghiêm hình ép cung với Thẩm Tấn Phát, nói anh ta biết bí mậtcủa nhà họ Thẩm. Em cũng biết, năm đại gia tộc chúng tôi cùng Thẩm Công có quan hệ rất lớn, rất mật thiết. Anh muốn biết từ trong miệng của Thẩm Tấn Phát xem điều bí mật này của nhà họ Thẩm là cái gì."
"Như vậy à!"
Sau khi nghe giải thích của Triệu Hùng, Hoa Di nói với Triệu Hùng: "Nếu như cứ y theo liệu pháp dùng thuốc và châm cứu, em có thể bảo đảm sẽ có hiệu quả đối với bệnh tìnhcủaThẩm Tấn Phát. Nhưng lúc nào anh ta mới có thể trở thành người bình thường thì cũng không biết được."
"Bác sĩ Hoa, vậy em giúp anh chú ý Thẩm Tấn Phát một chút. Nếu có tình huống gì phát sinh, nhớ kịp thời thông báo cho anh biết."
"Được, em sẽ thay anh lưu ý!" Hoa Di gật đầu đáp ứng.
Sau khi rời đi khỏi phòng khám bệnh của Hoa Di, Triệu Hùng lái xe về nhà chuẩn bị đi tỉnh Thanh Hóa.
Vì để tránh cho bứt dây động rừng, Triệu Hùng cũng không dẫn ai theo. Dẫu sao, bây giờ anh đã là cao thủ thứ hai Thiên bang. Coi như có gặp phải người đứng thứ năm trong Thiên bang là Đao Tu La, cũng không phải sợ.
Triệu Hùng lấy từ trong ví ra thẻ mang số thứ tự 0356 mà Bạch Hồng Liên cho anh.
Chủ nhân của cái thẻ này tên là Kim Đại Phú. Hay nói cách khác, Triệu Hùng sẽ dùng thân phận này đi tham gia Party hóa trang dạ vũ do Thiên vương cử hành.
Nghĩ đến hóa trang dạ vũ, Triệu Hùng lấy từ trong ngực ra quyển sách “Thuật dịch dung” mà bà già Nhan Tú đã cho.
Nếu như nếu có thể học thuật dịch dungcủa bà già đó, đến lúc đó trà trộn vào trong cũng không dễ bị người khác phát hiện.
Để đối phí với tình hình, Triệu Hùng đọc một lượt quyển sách “thuật dịch dung” này. Sau khi đọc qua, lúc này mới biết, hóa ra cái gọi là thuật dịch dung, là mượn nội lực, thay đổi kết cấuthân thểcủa mình. Nhưng cái này cần phải dùng nội công cường đại làm thành chống đỡ mới được.
Vừa hay, ông cụ Đường Mã Vân Bằng lại bại bởi hai mươi năm nội lực của Triệu Hùng. Có thể bà già Nhan Tú, cũng là căn cứ vào điểm này cho nên mới truyền cho Triệu Hùng quyển "Thuật dịch dung" này. Nếu không, bà ta cũng đã hơn hai trăm tuổi rồi, cũng chỉ có thể ôm theo môn tuyệt kỹ này mang vào trong quan tài.
"Thuật dịch dung" không giống như là võ học, phải xây dựng từ căn bản, đây là một môn thiên về kỹ xảo. Trừ nội công cường đại ra, cần một ít vật liệu đặc biệt để chế tạo mặt nạ da người. Như vậy sau khi đeo lên mặt, rồi thân hình thay đổi mới có thể đạt được hiệu quả biến giả thành thật.
Mặt nạ da người được bày bán rộng rãi trong thị trường thường làm bằng silicon. Nhưng nếu da dễ bị kích ứng thì khi dùng mặt nạ đó sẽ dễ dạng bị dị ứng. Ngoài ra, nếu nhìn dưới ánh đèn, hoặc là quan sát ở khoảng cách gần sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở. Bây giờ, đa phần là mặt nạ in 3D, làm rất giống như thật. Chỉ có điều, biểu cảm trên khuôn mặt cứng ngắc, không cách nào khắc phục được.
Thuật dịch dung của bà già Nhan Tú dùng một ít dược liệu đặc thù, làm thành giống như nhựa cao su. Sau khi tạo thành hình, đeo lên trên mặt vừa hợp. Hơn nữa, các chi tiết trên da, gồm chút ít lông tơ gì gì đó cũng có loáng thoáng. Khuyết điểm duy nhất chính là không thể thay đổi giọng nói của người dùng thuật dịch dung!
Thường thì có lợi cũng sẽ có hại, Triệu Hùng lập tức lái xe, lần nữa đi đến phòng khám bệnh củaHoa Di. Để cho cô dựa theo cách điều chế mình cung cấp, giúp điều chế nước thuốc.
Phòng khám bệnh của Hoa Di dược liệu đầy đủ, sau khi giúp Triệu Hùng điều chế ổn thỏa, mới tò mò hỏi: "Triệu Hùng, anh điều chế cái này có ích lợi gì?"
"Bác sĩ Hoa, đây là một loại nước thuốcdịch dung!" Triệu Hùng cũng không gạt Hoa Di.
Muốn thi triển "Thuật dịch dung". Dịch dung là một mặt, mấu chốt ở chỗ "thuật", nói cách khác phải dùng nội công đổi thành hình thểcủa mình.
Người một khi cưỡng ép thay đổi thân thểcủa mình, thì sẽ không thể tiến hành trong thời gian dài. Nhiều nhất duy trì được hai giờ, phải lập tức khôi phục bề ngoài của mình. Sau khi khôi phục nội lực, mới có thể tiến hành "Thuật dịch dung" một lần nữa.
Võ công của Hoa Di thấp, chỉ biết một công phu châm cứu. Căn bản không cách nào thi triển "Thuật dịch dung".
"Anh muốn dịch dung làm gì?" Hoa Di không hiểu hỏi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
"Chờ khi trở lại anh sẽ nói cho em nghe!" Triệu Hùng cười một tiếng, cũng không có nói thật tình với Hoa Di.
Chuyện này, liên quan đến việc riêng tư của Bạch Hồng Liên từ "Tập đoàn Thiên Thanh".
Triệu Hùng dám khẳng định, Bạch Hồng Liên nằm vùng nơi này. Chỉ có điều, rốt cuộc là ai phái Bạch Hồng Liên đi nằm vùng ở "Tập đoàn Thiên Thanh" thì vẫn là một dấu hỏi thật to ở trong lònganh.
Anh có nghĩ tới là bố mình Triệu Khải Thời, nhưng trong lòng lại không muốn tin tưởng là ông ta.
Hoa Di vừa nghe Triệu Hùng nóinhư vậy, cũng biết trong này liên quan đến chuyện riêng tư, thì không truy hỏi Triệu Hùngnữa.
Có dược liệu rồi, Triệu Hùng lại đi đến tiệm làm tóc, làm một ít tóc giả. Những thứ này, là đồcần thiết cho "Thuật dịch dung". Thêm nội lựcphụ trợ, biến đổi thân hình, thì có thể biến giả thành thật rồi.
Sau khi về nhà, Triệu Hùng gọi em vợ Lý Diệu Linh đến, nhờ cô ấy tạo kiểu cho mấy bộ tóc giả lấy từ tiệm làm tóc về.
Lý Diệu Linh không hiểu lắm, hỏi Triệu Hùng: "Anh rể, anh mua nhiều tóc giả như thế này làm gì? Không phải là làm mấy chuyện cướp bóc, vi phạm pháp luật gì chứ?"
Triệu Hùng trợn mắt nhìn em vợ Lý Diệu Linh nói: "Cái con bé này nói nhăng nói cuội gì đấy? Anh rể em bây giờ cũng chẳng thiếu tiền, cần gì phải đi làm mấy chuyện cướp bóc phạm pháp."
"Vậy anh lấy tóc giả làm gì?" Lý Diệu Linh nhất quyết hỏi cho tới cùng.
"Bảo em làm thì em cứ làm đi! Tránh cho em cả ngày chẳng có việc gì làm cứ chúi mũi vào điện thoại di động."
"Ai nói thế? Em live stream bán hàng nhé! Tháng này còn kiếm được không ít đấy!" Lý Diệu Linh cảm thấy vô cùng tự hào, nói.
Triệu Hùng bèn giở giọng giáo huấn em vợ Lý Diệu Linh: "Cái con bé này, đừng có cả ngày chỉ biết kiếm tiền. Trước mắt cứ học cho tốt đi. Nếu như em chẳng có chút tiến bộ gì, thì không chọc chị em tức điên mới là lạ."
"Dù có học giỏi hơn nữa thì ra ngoài xã hội cũng không phải để kiếm tiền thôi hay sao? Bây giờ em đã có bản lĩnh tự mình mưu sinh, còn liều mạng cố gắng như vậy làm gì?"
Triệu Hùng cố ý hung dữ lên, thần sắc nghiêm túc nói: "Nói em cố gắng học tập, là vì để cho em có nhiều cơ hội lựa chọnhơn. Đến lúc đó, nếu em có thể thi công chức, cả đời sẽ nhàn nhã biết bao."
"Không được! Em không thích bị ràng buộc. Chỉ muốn tìm một công tử nhà giàu đối xử tốt với em, cưới em về nhà. Như vậy, em cũng không cần cố gắng." Lý Diệu Linh thở dài một tiếng: "Cũng không biết, bạch mã hoàng tử của em, lúc nào mới xuất hiện đây nữa? Em hy vọng có một ngày, anh ấy cưỡi trên con ngựa trắng, tay cầm áo cưới trắng tinh khôi tới cưới em về."
Triệu Hùng chĩa ngón tay lên trán em dâu Lý Diệu Linh, nói: "Cái con bé này có phải xem phim ngôn tình nhiều quá rồi hay không hả? Đừng có cả ngày mơ mộng hão huyền. Người khác có thế nào thì cũng là người khác. Đàn ông có tiền, sẽ thành xấu. Em có thể chịu được cảnh thằng cha đó suốt ngày ở bên ngoài phong lưu sung sướng với đủ loại phụ nữ hay không?"
Lý Diệu Linh tay chống eo, tức giận nói: "Anh ta dám? Chồng tương lai của em mà dám làm như vậy với em thì cứ chống mắt lên coi em có cầm kéo thiến anh ta hay không."
Nghe được mấy câu này của em vợ Lý Diệu Linh, Triệu Hùng bị hoảng đến mức thân thể run lập cập.
Lối nói chuyện này của Lý Diệu Linh, cùng vợ Lý Thanh Tịnh giống nhau như đúc! Không hổ là haichị em ruột.
Ngay tại lúc này, Nông Tuyền gọi điện thoại tới cho Triệu Hùng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!