Đột nhiên An Như mở miệng nói chuyện khiến Triệu Hùng kinh ngạc giật mình!
“An Như, cô… thì ra cô không phải người câm điếc?” Triệu Hùng nhìn cô ta với vẻ hết hồn.
An Như cười lắc đầu, cô ta nói: “Không phải! Chỉ là tôi vẫn luôn giả vờ câm điếc. Sau khi tôi đi ra, không tin bất kỳ ai cả, mặc dù Trọng Ảnh đã cứu tôi nhưng vì đề phòng anh ấy, cũng vì đề phòng người khác mà tôi vẫn luôn giả vờ câm điếc. Sau đó giả bộ đến cùng.”
“Vậy tại sao cô phải đi?” Triệu Hùng khó hiểu mà hỏi.
An Như thở dài: “Tôi là con gái của phú ông An Đình Vinh của tỉnh Sơn Lâm, bố tôi gả tôi cho Niếp Trường, con trai Niếp Cửu Long. Tên Niếp Trường này bị bại não, cũng là một tên ngốc! Tôi chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này, đi đến Hải Phòng, sau đó Trọng Ảnh đã cứu tôi, tôi bèn sống chung với anh ấy. Nhưng người nhà của tôi đã biết tôi ở Hải Phòng, nếu tôi không đi sẽ liên lụy đến Trọng Ảnh. Cho nên chờ tôi đi rồi, làm phiền anh Triệu nói cho Trọng Ảnh biết, tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh ấy!”
“Chuyện này…” Trong chốc lát, Triệu Hùng không biết làm gì mới tốt, nghe thấy tiếng bước chân của Trọng Ảnh, anh nói với An Như: “Trọng Ảnh đã quay lại, cô nhớ số điện thoại của tôi đi, đến lúc đó cô gọi cho tôi biết, số điện thoại là 0394345…”
An Như gật đầu, bắt đầu giơ tay chào Triệu Hùng.
Sau khi Trọng Ảnh ôm hai bình rượu tự ủ về, cười nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, hôm nay tôi lấy hai bình rượu ủ lâu ba năm đến, anh nên bộc lộ tài năng cho tốt nhé!”
“Yên tâm đi! Đảm bảo sẽ khiến cậu hài lòng!”
Sau khi Triệu Hùng chuẩn bị nguyên liệu đồ ăn xong, bắt đầu xào nấu, vài món xào được ra lò từ tay anh.
Anh sống cuộc sống ở rể vài năm, cái khác không luyện được chứ tài nấu ăn này có thể so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp.
Triệu Hùng vừa uống rượu với Trọng Ảnh vừa tán gẫu, An Như lẳng lặng ngồi bên cạnh ăn cơm. Triệu Hùng cảm thấy xót xa cho Trọng Ảnh, nhưng không thể nói tình hình thực tế ra. Chuyện này có liên quan đến tỉnh Sơn Lâm, không nói cái khác, chuyện nhà họ Niếp là gia đình giàu nhất tỉnh Sơn Lâm, không dễ trêu vào.
Trọng Ảnh nhắc đến chuyện đạo quán Hòa Sơn, anh ta nghe Tuyền ngốc nói là có gặp một bà lão tên là Nhan Tú. Võ công của Triệu Hùng, cụ Khổng, Tuyền ngốc và bốn anh em nhà họ Mã đều không đánh lại bà ta.
“Triệu Hùng, bà lão kia lợi hại như vậy à?” Trọng Ảnh hỏi với vẻ không thể tin được.
Triệu Hùng gật đầu nói: “Tôi nghe cụ Khổng nói, ít nhất là bà ta đã một trăm sáu mươi tuổi, cụ Khổng còn nói, cuối đời nhà Thanh còn có rất nhiều người lợi hại tuyệt đỉnh trong giang hồ. Tôi chỉ nhớ là Tam Tôn, Ngũ Kỳ, Cửu Kiệt Và Thập Bát Dũng Sĩ, hình như lúc đó có liên quan với tổ chức Nghĩa Hòa Đoàn ấy!”
“Nghĩa Hòa Đoàn?”
Trọng Ảnh nghe xong, không nhịn được nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy thì coi bộ những người này mới là cao thủ thật sự, e rằng ngay cả người của Thần Bảng cũng không phải đối thủ của bọn họ.”
Triệu Hùng tự tin nói: “Chắc chắn người của Thần Bảng không phải đối thủ của bọn họ, cụ Khổng nói, bà lão kia tên là sư thái bách biến, là một trong Ngũ Kì.”
“Bách biến sư thái? Bà ta là người xuất gia?” Trọng Ảnh hỏi.
“Hẳn là vậy! Đường Tử Hoa cứu tôi làm mất Thủ Cung Sa của bà ta, chính dấu vết màu đỏ để chứng minh trinh tiết của bà ta, hai người lập tức đánh nhau, đánh cả trăm năm.”
Nghe vậy, Trọng Ảnh không nhịn được bật cười ha ha.
Trọng Ảnh nói: “Thủ Cung Da là vật mà lúc trước những cô gái trong môn phái quý giá nhất, huống chi bà ta còn là người xuất gia, không đuổi giết Đường Tử Hoa mới là lạ đấy! À đúng rồi, ông ta là ai?”
“Ông ta cũng là một người trong Ngũ Kỳ, tên mà Mã Vân Bằng!”
Trọng Ảnh uống một ngụm rượu, hơi đăm chiêu mà nói: “Hai người này đã hơn trăm tuổi rồi mà vẫn còn sống! Chắc không chừng Tam Tôn, Ngũ Kỳ, Cửu Kiệt và Thập Bát Dũng Sĩ vẫn còn sống chứ?”
Triệu Hùng gật đầu nói: “Rất có thể là thế! Nhưng tôi nghe nói lúc đó bọn họ đã từng tham gia một trận chiến thảm khốc ở La Vân Phong. Lúc ấy chắc là có rất nhiều người chết, ai còn sống thì không ai biết. À đúng rồi, cụ Khổng nghi ngờ Võ Thần Bảng có vấn đề, nói là ông ta vẫn luôn bí mật điều tra ra người sáng lập nhưng không tra ra được, nên cậu phải cẩn thận chút.”
“Nghiêm trọng thế à?” Trọng Ảnh nhíu mày.
Triệu Hùng nói: “Bây giờ cũng không có cách nào xác định, nhưng mà phải chú ý chút thì tốt hơn!”
Trọng Ảnh gật đầu.
Thỉnh thoảng Triệu Hùng lại liếc nhìn An Như một cái, kết quả là An Như ăn cơm xong thì bưng bát cơm lặng lẽ rời khỏi.
Lòng Triệu Hùng hoảng hốt, không biết có nên nói với Trọng Ảnh hay không. Nhưng mà An Như tin anh nên mới mở miệng nói chuyện với anh, cứ nên chờ cô ta gọi điện thoại, hỏi rõ ràng nguyên cớ sự tình rồi tính sau!
“Triệu Hùng, anh đang nghĩ gì vậy?”
Trọng Ảnh thấy gương mặt kinh ngạc ngơ ngác của Triệu Hùng, bèn hỏi anh.
“Ồ không có gì, nào, chúng ta uống rượu đi!” Triệu Hùng chủ động giơ ly lên, cạn ly với ly rượu của Trọng Ảnh.
“Trọng Ảnh, lễ thành hôn của cậu và An Như đã xác định là ngày một tháng năm rồi à?” Triệu Hùng hỏi.
“Đúng! Ngày một tháng năm, anh có kinh nghiệm, đến lúc đó anh thu xếp giúp tôi nhé!”
“Yên tâm đi! Cứ giao cho tôi! Thế này đi, ở khu biệt thự Ngã Nguyệt Đàm mà tôi ở vẫn còn nhà trống, tôi để cho cậu một nhà tân hôn, coi như là quà cưới tặng cậu và An Như, hai người kết hôn xong thì đến Ngã Nguyệt Đàm ở đi?”
Trọng Ảnh lắc đầu nói: “Không lập công lao không thể nhận lộc! Mặc dù nhà ở đây không bằng biệt thự của anh, nhưng được cái hoàn cảnh thanh nhã, có thể trồng vài thứ vào mùa xuân, còn có thú vui khi thu hoạch vào mùa thu. Tôi vẫn thích ở đây hơn, dọn đến biệt thự mới là không quen, cảm ơn ý tốt của anh!”
“Cậu từ chối thế này, tôi không biết tặng quà gì cho cậu!”
Trọng Ảnh cười nói: “Tặng tôi một chiếc xe đi! Tôi phát hiện An Như rất thích xe, anh có nhiều xe xịn như vậy, dù gì cũng khá nhàn, tặng tôi một chiếc coi như quà cưới!”
“Được!” Triệu Hùng cười cười.
Mặc dù mặt anh cười trong lòng đầy chua xót. Triệu Hùng rất muốn nói tình hình của An Như cho Trọng Ảnh, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Hùng không ở lại lâu, sau khi rời khỏi nhà Trọng Ảnh, anh lái xe đến công ty của vợ Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh đang làm việc, thấy Triệu Hùng đến, cả người đầy rượu, không cần nghĩ cũng biết anh lại lái xe khi say rượu!
Lý Thanh Tịnh cố ý ngẩng mặt lên, cảnh cáo Triệu Hùng: “Sau này anh mà uống rượu thì không được lái xe, có thể gọi điện thoại cho em, em sai người đi đón anh!”
“Được! Mệnh lệnh của vợ là lớn nhất, nghe lời vợ!” Triệu Hùng mỉm cười, ôm lấy cơ thể đẫy đà của Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh đang giải quyết một văn kiện quan trọng, ghét bỏ mà nói: “Ai da! Cả người anh đầy mùi rượu, tránh xa em ra!”
Triệu Hùng lén lút hôn má Lý Thanh Tịnh, sau đó ngồi xuống sofa, tự rót trà uống. Khoảng hai mươi phút sau, sau khi Lý Thanh Tịnh xử lý văn kiện xong, bèn đứng lên khỏi ghế làm việc, đi về phía Triệu Hùng ở sofa.
Thấy Triệu Hùng nhíu mày, có vẻ như đang có tâm sự, cô bèn hỏi: “Triệu Hùng, anh sao thế? Hình như anh đang có chuyện phiền lòng à?”