Triệu Hùng lúc này mới nhớ ra người này chính là chủ nhân của chiếc xe mà anh đã cướp được ở bãi đậu xe, anh có cảm giác người này nghĩ anh là đồ ăn trộm rồi. Trương Cầm ngay lập tức ngăn chặn hành vi của chủ xe và giải thích cho anh ta hiểu, hành vi cướp xe của Triệu Hùng tuy không đúng, nhưng lúc đó anh đang muốn cứu cô gái kia và ngăn cản những kẻ buôn người tiếp tục làm điều ác.
Người chủ xe nghe xong liền chỉ vào phần trước đã gần như biến dạng của chiếc xe rồi hỏi Trương Cầm: “Cảnh sát Trầm, các cô làm việc tốt trở thành anh hùng, nhưng xe của tôi bị đâm thành ra như thế này thì ai thay tôi trả tiền được hả?”
“Tôi!” Triệu Hùng nói với chủ xe: “Chiếc Sagitar này của anh trị giá khoảng trêи dưới 700 triệu, từ quản đường mà anh đã lái thì đã được 80 nghìn km, nếu dựa vào một năm lái được 20 nghìn km thì anh đã mua chiếc xe này bốn năm về trước rồi, vậy nếu tính mức chiết khấu là 40% thì giá trêи thị trường của chiếc xe này bây giờ là tầm 420 triệu. Tôi sẽ trả luôn một lần 420 triệu cho anh, xe này của anh đi đến chỗ bên thứ ba phụ trách bảo hiểm sửa lại là có thể lái được rồi, chiếc xe này vẫn tiếp tục thuộc về anh! Không biết anh có hài lòng với kết quả xử lý này của tôi không?”
Chủ nhân của chiếc Sagitar gần đây có ý định bán chiếc xe của mình và thay một chiếc xe mới, nhưng anh ta đã tham khảo ý kiến
của một đại lý bán xe cũ, bọn họ đưa cho anh ta nhiều nhất là hơn 300 triệu. Bây giờ Triệu Hùng không chỉ muốn đưa cho anh ta 420 triệu, chiếc xe bị va chạm hỏng rồi vẫn đưa lại cho anh ta, anh ta biết đây chính là chuyện tốt từ trêи trời rơi xuống liền lập tức nở nụ cười: “Được, được, được! Như vậy thì quá tốt rồi. Anh này, việc làm anh hùng của anh thật sự rất đáng được khen ngợi đấy! Cô cảnh sát này, tôi có thể làm chứng rằng hành vi của anh trai này là đang làm việc nghĩa.
Trương Cầm phớt lờ chủ nhân của chiếc Sagitar này, người này chỉ đơn giản là một kẻ thích chiếm tiện nghi mà thôi. Triệu Hùng hỏi tài khoản ngân hàng của người kia rồi trực tiếp chuyển 420 triệu cho anh ta. Anh nhìn thấy em vợ Lý Diệu Linh đang ôm con đứng cách đó không xa, vì để tránh những rắc rối không đáng có, anh chào Trương Cầm rồi đưa Lý Diệu Linh và con mình rời đi. Lúc trở về là Trương Cầm cho một chiếc xe cảnh sát và thêm ba người đưa bọn họ về Hoan Lạc Thành. Lý Thanh Tịnh đã đợi bọn họ đến mòn cả mắt rồi, nhìn thấy con gái bình an trở về liền ôm lấy con thật lâu không nỡ buông tay ra. Lý Diệu Linh xin lỗi chị mình, nói rằng đều là do cô ấy khiến cho Dao Châu rơi vào tay bọn buôn người.
Bây giờ Dao Châu đã bình an vô sự trở về, Lý Thanh Tịnh cũng không trách móc gì em gái mình chỉ nói với cô ấy sau này nên chú ý nhiều hơn nữa! Lý Thanh Tịnh cũng không còn tâm trạng đi dạo phố nữa, bốn người họ tìm một nhà hàng ở Hoan Lạc Thành để ăn tối sau đó Triệu Hùng lại đưa em vợ quay lại trường học.
Đến khi gần về tới nhà, Triệu Hùng nhìn thấy có người đang lảng vảng trước cửa nhà mình. Cách đây vài ngày ở trong nhà có trộm, Triệu Hùng liền lắp một cái camera nhưng từ hôm đó trở đi cũng không thấy tên trộm đó nữa. Đợi đến khi đến gần thì Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh mới phát hiện ra người đang lảng vảng trước cửa là Đào Yên Quân, cậu út của Lý Thanh Tịnh.
Đào Yên Quân đứng trước của nhà Lý Thạnh Tịnh đợi mấy tiếng đồng hồ, hút hết sạch hai bao thuốc, cuối cùng cũng thấy Lý Thanh Tịnh trở về, Đào Yên Quân liền lập tức nở nụ cười chào đón: “Thanh Tịnh!”. Nụ cười hòa nhã của Đào Yên Quân hoàn toàn khác với nụ cười thích ăn vạ của ông ta trước đây.
Lý Thanh Tịnh hơi nhíu mày, lãnh đạm hỏi: “Cậu út, sao cậu lại đến đây?” “Thanh Tịnh, bà ngoại cháu muốn cậu nói với cháu rằng cháu có thể đi đến tập đoàn Khiếu Thiên một chuyến, tìm Hồ Dân nói chuyện, rồi móc nối thêm vài mối làm ăn với nhà họ Đào chúng ta được không?”
Lý Thanh Tịnh vô cùng kinh ngạc nói với Đào Yên Quân: “Cậu út, nhà họ Đào không phải là chê mối làm ăn 100 tỷ là quá ít đấy chứ?”
“Không phải chê ít, mà là quá ít rồi! Cháu nghĩ đi, tập đoàn Khiến Thiên đầu tư hơn 300 tỷ, ít nhất đã kiếm được hơn 100 tỷ rồi, nhà họ Đào chúng ta cũng qua lại với tập đoàn Khiến Thiên từ rất lâu rồi mà chỉ đưa cho chúng ta 100 tỷ, thế này thật sự quá ít rồi.” Nói đến đây, Đào Yên Quân dường như sợ Lý Thanh Tịnh nổi giận liền giải thích: “Bà ngoại cháu nói nếu cháu có thể đòi thêm một số cổ phần kinh doanh từ tập đoàn Khiếu Thiên, đòi thêm nhiều tiền một tí thì một nữa sẽ chia cho mẹ của cháu. Dù sao thì tiền chúng ta kiếm được là tiền của tập đoàn Khiến Thiên, tiền phân chia tài sản của mẹ cháu càng nhiều thì sẽ để lại cho cháu càng nhiều không phải sao? Cuối cùng cũng chỉ là có lợi cho cháu mà thôi.”
Nghe Đào Yên Quân nói xong thì Lý Thanh Tịnh đã tức giận đến run người, cô nói với ông ta: “Cậu út, cháu đã nói từ sớm rồi, cháu sẽ không lo chuyện của nhà họ Đào nữa, nếu các người có bản lĩnh thì tự mà đi đến tập đoàn Khiếu Thiên, cháu sẽ không giúp chuyện này đâu.”
“Mày…” Đào Yên Quân nắm lấy cổ tay Lý Thanh Tịnh, định đánh cô nhưng cuối cùng lại không dám, ông ta dùng sức đẩy Lý Thanh Tịnh một cái. Dao Châu nhìn thấy mẹ bị đẩy liền chạy tới trước mặt, dang tay bảo vệ mẹ rồi nói với Đào Yên Quân: “Ông cậu là đồ xấu xa!”
Triệu Hùng đi đến trước mặt Đào Yên Quân, nắm lấy cổ áo ông ta rồi kéo sang một bên. Đào Yên Quân thấy đồ bỏ đi Triệu Hùng này dám vô lễ với mình, ông ta không dám động đến Lý Thanh Tịnh nhưng không có nghĩa là không dám động đến Triệu Hùng, ông ta tức giận quát: “Cái thằng vô dụng này, mày muốn làm gì?”
“Đánh ông!” Triệu Hùng vừa dứt lời liền một cước đá vào ngực Đào Yên Quân khiến ông ta nằm lăn trêи đất.
Đào Yên Quân thật sự hoảng sợ khi thấy Triệu Hùng đang hùng hổ lao về phía mình: “Mày… mày muốn làm gì? Tao là cậu út của Thanh Tịnh.”
Lý Thanh Tịnh lạnh giọng nói: “Tôi thật sự xấu hổ khi có người cậu như ông. Ông quay về nói với bà ngoại rằng Lý Thanh Tịnh tôi đã tận tình tận nghĩa với mấy người rồi, sẽ không giúp nhà họ Đào thêm gì nữa, kêu bà ấy từ bỏ ý định đó đi!”
Đào Yên Quân vùng vậy muốn đứng dậy nhưng đã bị Triệu Hùng dẫm lên ngực. Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, bỏ đi, để cho ông ta đi đi.”
Triệu Hùng lúc này mới nhấc chân lên chỉ vào Đào Yên Quân đang đứng lên từ dưới đất rồi quát vào mặt ông ta: “Cút đi cho tôi!”
Đào Yên Quân đứng dậy liền lập tức chạy đến xe của mình, không chịu thua kém mà tức giận nói: “Mày được lắm Triệu Hùng, mày đợi đó, tao với mày chưa xong đâu.” Sự việc xảy ra hôm nay khiến cho Đào Yên Quân mất mặt, ông ta không ngờ rằng sẽ bị hậu sinh vãn bối làm nhục ông ta như vậy, ông ta đã quyết định sẽ trả thù Triệu Hùng.
Sau khi Đào Yên Quân lái xe rời đi, Triệu Hùng liền bước đến bên cạnh Lý Thanh Tịnh nói với cô: “Thanh Tịnh, đừng tức giận nữa!”
Lý Thanh Tịnh khẽ thở dài, nói: “Em đã sớm biết được sẽ không xong với nhà họ Đào rồi.”
“Vậy lần này có lẽ bọn họ đã bỏ ý nghĩa này rồi phải không?”
“Không!” Lý Thanh Tịnh lắc đầu nói: “Em hiểu nhà họ Đào, sợ rằng thủ đoạn uy hϊế͙p͙ em sẽ thăng cấp lên.”
“Thủ đoạn gì?” Triệu Hùng cau mày hỏi