Lúc Triệu Hùng trở về phòng, nói chuyện với vợ Lý Thanh Tịnh về Trần Văn Sơn.
Lý Thanh Tịnh đã sớm biết được Trần Văn Sơn là một người mồ cô cha mẹ, sau đó được Trần Thiên Trung nhận làm con nuôi. Chỉ là cô cũng không nghĩ tới, anh ta còn có một quá khứ yêu đương rối rắm như vậy.
Phụ nữ thường suy nghĩ nhiều hơn trong tình yêu. Là một trong số ít bạn bè của Trần Văn Sơn, Triệu Hùng chỉ muốn Lý Thanh Tịnh cho ý kiến.
Lý Thanh Tịnh nghe xong, nói với Triệu Hùng: "Lục Tiểu Xuyên kia thật sự tìm được em gái của bọn họ sao?”
"Anh cũng không biết tin tức này là thật hay giả. Văn Sơn nói, cũng rất có thể là Lục Tiểu Xuyên cố ý đả kích anh ấy cho nên mới nói như vậy.”
Lý Thanh Tịnh gật đầu, nói: "Nếu thật sự như vậy, Văn Sơn cũng rất đáng thương.”
"Đúng! Văn Sơn không bao giờ có bạn gái. Anh ấy hoàn toàn tự nguyện muốn giúp chúng ta, những chuyện khác anh cũng không giúp được gì, anh dự định giúp anh ấy tìm em gái. ”
"Vậy anh có hỏi em gái anh ấy tên gì không?" Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
"Có, em gái anh ấy gọi là Vân Thanh Mây thôi. Ngoài ra, anh cũng không biết gì cả. ”
Lý Thanh Tịnh âm thầm nhớ lại cái tên này, cô nói với Triệu Hùng: "Chuyện tìm Vân Thanh Mây này, em cũng muốn giúp! Đúng rồi, anh để Vu Đại Đồng điều tra một chút, anh ta không phải là cao thủ trong chuyện này sao? Tìm kiếm theo tên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Triệu Hùng vỗ đầu mình, nói: "Đúng vậy! Tại sao anh không nghĩ ra điều đó?" Nói xong, lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Vu Đại Đồng, bảo anh ta giúp điều tra nơi ở của Vân Thanh Mây.
Trong phòng của Lý Diệu Linh, cô ấy đang nằm trên giường và nói chuyện qua video với Lưu Hải Yến.
"Chị Hải Yến, buổi chiều các chị đi đâu chơi?"
“Đi chùa ve chai.”
"Ôi! Ở đó có vui không?” Vẻ mặt của Lý Diệu Linh khao khát.
"Cũng đẹp, bởi đó là ngôi chùa cổ mấy trăm năm. Nhưng chị không quan tâm đến điểm tham quan này!”
"Vậy các chị không đi Thị trấn cổ Dran sao?" Lý Diệu Linh hỏi.
"Không đi, chị chờ các em rồi cùng đi đây." Lưu Hải Yến cười cười.
Lý Diệu Linh vừa nghe, vui vẻ nói: "Ôi! Tuyệt quá. Anh rể em cũng nói rằng ngày mai chín giờ sáng đi Thị trấn cổ Dran, đến lúc đó các chị ở đó chờ chúng em.”
Lưu Hải Yến thấy Lý Diệu Linh quá ngây thơ, dễ dàng bị lừa gạt cho nên gật đầu cười nói: "Được! Nhưng em đừng nói chuyện này với chị gái và anh rể của em nhé.”
"Tại sao?" Lý Diệu Linh khó hiểu hỏi cô ta.
Lưu Hải Yến nói: "Chị phát hiện anh rể của em dường như không thích chị và Lâm Thanh Thảo. Vì vậy, em cũng đừng nói nữa.”
“Chị yên tâm đi, em hứa sẽ không nói!” Lý Diệu Linh cười hì hì.
Lưu Hải Yến nói với Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, khi chị xuống chùa ve chai, chị thấy có người bán túi thêu và quạt gỗ đàn hương, còn có dây chuyền ngọc trai nữa, cho nên chị mua cho em một ít làm quà tặng. Chị sẽ đưa nó cho em vào ngày mai!”
"Chị Hải Yến, để chị tặng quà như vậy em thấy ngại quá."
"Không đắt bao nhiêu, cứ coi như đây là tâm ý của chị."
"Nếu như vậy thì cảm ơn chị! Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
"Được! Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Sau khi cúp máy điện thoại, Lý Diệu Linh vui vẻ chạy đến phòng của anh chị Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng.
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy em gái Lý Diệu Linh đột nhiên xông vào, cô liền nói với Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, lần sau em đến phòng chị, có thể gõ cửa hay không?”
Lý Diệu Linh lè lưỡi nhỏ, bộ dạng quỷ tinh nghịch, cười nói: "Chị, người ta quên rồi!”
“Cô bé như em lại tới làm cái gì?” Lý Thanh Tịnh hỏi Lý Diệu Linh.
Tầm mắt Lý Diệu Linh chuyển đến trên người Triệu Hùng, hỏi: "Anh rể, ngày mai chúng ta đi thăm Thị trấn cổ Dran chứ?”
"Đi! Có chuyện gì vậy?”
"Ồ, không có gì. Em chỉ sợ anh không cho chúng em đi tham quan. Thật vất vả chúng em mới ra ngoài một chuyến, vậy mà mỗi ngày anh đều không dẫn chúng ta đi du lịch, cả ngày chỉ có ở nhà. Lại còn không cho phép em chơi trò chơi, cứ như vậy gần như em sắp nghẹt thở và phát điên rồi.”
Lý Thanh Tịnh lạnh lùng nói với em gái: "Em nói dối liên tục như vậy đến ánh mắt cũng không chớp một cái. Trước đây chị đã thấy em chơi trò chơi ở đó, vậy mà còn nói rằng không được chơi trò chơi?”
Lý Diệu Linh ngượng ngùng cười, nói: "Người ta mới chơi một lát thôi, chỉ một lát thôi! Được rồi, em không làm phiền hai người tình cảm, anh chị muốn làm cái gì thì làm. Nhưng hãy nhớ khóa cửa lại! Nói không chừng, em lại mạo hiểm xông vào.”
Có thể nói những chuyện này một cách thoải mái như thế, Lý Diệu Linh cũng thật sự không có thuốc chữa trị.
Ngay khi Lý Diệu Linh xoay người muốn rời đi, Triệu Hùng mới quay ra gọi Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, em chờ một chút!”
Lý Diệu Linh vừa bước ra khỏi cửa lại quay lại, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi Triệu Hùng: "Anh rể, còn có việc gì không?”
"Em tránh xa Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo kia một chút, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ngay cả cô ta là người thế nào cũng không biết."
Lý Diệu Linh không thấy đúng nói: "Anh rể, sao anh lại nghĩ ai cũng là người xấu. Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo chỉ là hai cô gái yếu đuối, họ còn có thể giết chúng ta sao?”
Lý Thanh Tịnh thấy Lý Diệu Linh lên phản đối Triệu Hùng, cho nên cô nói với Lý Diệu Linh: "Em còn nhỏ, để cho em đề phòng người khác một chút, cũng là vì tốt cho em. Đừng bị người khác lợi dụng, có khi em còn đang giúp người khác kiếm tiền.”
"Em đâu có ngu ngốc như vậy!" Lý Diệu Linh thở dài đóng cửa lại, tức giận đi ra ngoài.
Cô ta vừa đi, trong miệng vừa lẩm bẩm: "Hừ! Tại sao em làm bất cứ điều gì, tất cả mọi người đều ngăn cản như vậy. Cho nên từ bây giờ em nhất định phải chứng minh cho anh chị xem, em có thể làm được. ”
Ngày hôm sau đi ăn sáng, Triệu Hùng dẫn theo Lý Thanh Tịnh, con gái Dao Châu và Thẩm Văn Hải đi tới "Thị trấn cổ Dran".
Thị trấn cổ Dran, thị trấn cổ kính mới được biết đến gần đây. Ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ trên sông, cảm nhận được cảnh quan yên tĩnh, có cảm giác vượt qua thời gian và không gian trở lại thời cổ đại.
Đám người Triệu Hùng ngồi trên một chiếc thuyền, cũng để cho nhà thuyền ngâm một bình trà long tỉnh cao cấp.
Khi đang ngồi thuyền, thì đột nhiên Lưu Hải Yến dẫn Lâm Thanh Thảo đến bên cạnh thuyền, cô ta hỏi nhà thuyền: "Bác ơi, đi thuyền cho chúng tôi ngồi cùng một chuyến đi. A, anh Triệu, Thanh Tịnh, Diệu Linh, thì ra các người cũng ở đây sao?”
Lý Diệu Linh giả vờ kinh ngạc, vui vẻ nói: "Chị Hải Yến, sao lại là chị? Mau lên đây, con thuyền này được anh rể em bao rồi.”
"Vậy chúng ta lên đó có ổn không?" Lưu Hải Yến giả vờ lộ ra biểu hiện khó xử.
“Không có việc gì, mau đi lên đây!”
Lý Diệu Linh lôi kéo Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo lên thuyền.
Lúc này, Lý Thanh Tịnh bắt đầu hoài nghi mục đích của Lưu Hải Yến tới để làm gì.
Nếu nói hôm qua ngẫu nhiên gặp còn có thể gọi là duyên số, sao hôm nay lại trùng hợp gặp phải.
Làm sao cô có thể biết được, là Lý Diệu Linh lén lút liên lạc với Lưu Hải Yến, sau đó hai người đã hẹn nhau như vậy.
Nếu Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo đã lên thuyền, Lý Thanh Tịnh cũng không lạnh lùng bỏ qua Lưu Hải Yến, cô cũng cười hỏi: "Hải Yến, hôm qua các cô không tới Thị trấn cổ Dran sao?”
"Không có, hôm qua đã đến Chùa ve chai. Chị Thanh Tịnh, không ngờ hôm nay lại gặp chị ở Thị trấn cổ Dran, chúng ta thật sự có duyên!”
Lưu Hải Yến vừa dứt lời thì cô ta nghe Triệu Hùng nhàn nhạt nói một câu: "Có phải có duyên hay không, trong lòng người nào đó rất rõ ràng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!