Ngày thứ hai, ở dinh thự tráng lệ của Hứa Toàn Vinh!
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Hoa Di để cho Mục Tuyết cởi ra quần áo trên người.
Lúc này Lý Thanh Tịnh mới biết, bác sĩ Hoa phải để cho cô vào hỗ trợ.
“Thanh Tịnh, bưng chậu tới mép giường. Nhớ, cách xa một chút, ngàn vạn lần không nên bắn máu vào trên người.”
Lý Thanh Tịnh vội vàng bưng chậu rửa mặt qua, để xuống mép giường. Sau đó, đứng ở bên tường.
“Tiểu thư Mục, cô chuẩn bị xong chưa? Châm này vô cùng đau. Nhớ, bất kể điều gì, cũng phải nhịn xuống. Chỉ cần cô hôm nay có thể nhịn được, còn hai ngày sau thì dễ làm.” Hoa Di nói với Mục Tuyết.
“Yên tâm đi bác sĩ Hoa, tôi đã chuẩn bị xong!” Trong mắt Mục Tuyết lộ ra vẻ kiên định.
Hoa Di gật đầu, nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, một khi tôi châm tới cây kim thứ chín, cô liền tới lấy huyết tương.”
“Biết!” Lý Thanh Tịnh đáp lại.
“Tiểu thư Mục, vậy ta bắt đầu thôi!”
“Được!”
Mục Tuyết chưa bao giờ trải qua loại phương pháp chữa trị này, thế mới biết bác sĩ Đông y uyên bác, không thể so với Tây y.
Chỉ thấy Hoa Di khử độc kim châm, nhanh chóng châm vào huyệt sau lưng Mục Tuyết.
Mục Tuyết đau quá kêu to “A!”, cơ thể không nhịn được co lại.
Lý Thanh Tịnh ở một bên cảm thấy rất đau, hai má xinh đẹp của Mục Tuyết, đau đến nỗi vặn vẹo thay đổi hình dáng.
“Có thể chịu được nữa không?” Hoa Di nói với Mục Tuyết.
“Bác sĩ Hoa, tôi có thể!” Mục Tuyết cắn răng kiên định nói.
“Trước chín lần châm là đau nhất, cô chịu đựng qua chín lần châm, đau đớn đợt sau liền có thể chịu được! Giữ vững.”
“Biết!”
“Ngàn vạn lần không nên lộn xộn! Bắt đầu chậm lần hai.”
Hoa Di cầm lên kim châm, lại châm vào huyệt sau lưng Mục Tuyết.
“Á! …”
Lại một tiếng thét thảm thiết từ Mục Tuyết.
Lúc thiết kế phòng này, không có làm cách âm, dù sao thuộc về dinh thự tư nhân. Bình thường nhiều nhất chỉ có hai người Hứa Toàn Vinh và Mục Tuyết.
Đám người Hứa Toàn Vinh, Triệu Hùng và bốn người họ Tần đang chờ ở trên lầu, nghe tiếng kêu thảm của Mục Tuyết, cảm thấy da đầu tê rần.
Sau khi Hoa Di châm lần thứ chín, may mắn Mục Tuyết cắn răng chịu tới cùng.
Lý Thanh Tịnh vội vàng lấy huyết tương, sau khi Hoa Di lấy huyết tương của Mục Tuyết, nói với Mục Tuyết: “Tiểu thư Mục, còn lại chín cây kim, tôi sẽ châm nhanh hơn cho cô, cô kiên nhẫn một chút!”
“Bác sĩ Hoa, tôi không sao! Tới đi!”
“Được!”
Hoa Di cầm lên kim châm đã khử độc, chỉ thấy cô châm kim như bay, nhanh chóng châm từng cây kim vào trên người Mục Tuyết.
Mục Tuyết kêu la thảm thiết cả ngày, rất may đã kiên trì được.
“Không tồi!” Hoa Di gật đầu. Khích lệ Mục Tuyết nói: “Tiểu thư Mục, cô thể hiện không tồi.”
Lúc này, Mục Tuyết đã sớm mồ hôi đầm đìa. Hoa Di để Lý Thanh Tịnh lau đi mồ hôi trên mặt Mục Tuyết. Sau đó, cầm lên một cây kim thật dài, bắt đầu châm vào ngón tay Mục Tuyết, lấy máu từng cái một.
Từ sáng sớm đến tối, một ngày ba lần. Mục Tuyết đau như đi qua địa ngục, cười khổ nói với Hoa Di: “Bác sĩ Hoa, sớm biết làm người khổ như vậy, không đầu thai làm người đâu!”
Hoa Di cười một tiếng, nói: “Chỉ có trải qua đắng cay ngọt bùi, đời người mới hoàn mỹ. Chúc mừng tiểu thư Mục, chỉ cần cô có thể kiên trì hai ngày, giữ tinh thần lạc quan, tôi chắc chắn chữa khỏi cho cô!” Nói xong, viết toa thuốc, đưa cho Trần Văn Sơn, để cho anh ta tự đi lấy thuốc.
Hứa Toàn Vinh nói cho Trần Văn Sơn, hiệu thuốc Tế Dân là do anh ta mở, cho anh ta trực tiếp đi tìm ông chủ họ Tiếu. Đồng thời cầm điện thoại lên, gọi báo cho ông chủ hiệu thuốc biết.
Lúc này Trần Văn Sơn mới cầm toa thuốc rời đi.
“Bác sĩ Hoa vất vả rồi! Tôi đã cho người chuẩn bị mở tiệc cho cô.” Hứa Toàn Vinh khách khí nói với Hoa Di.
“Khỏi cần, một bữa cơm bình thường là được. Buổi tối tôi thích ăn cháo, để cho họ nấu giúp tôi chén cháo nhỏ, thêm chút đường đỏ. Đúng rồi, nấu thêm một ít, cho Thanh Tịnh và tiểu thư Mục ăn một chút.”
Hoa Di và Hứa Toàn Vinh, Triệu Hùng và bốn người họ Tần đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với nhau.
Hoa Di nói với Hứa Toàn Vinh, Mục Tuyết nhìn rất mong manh, không nghĩ lại kiên cường như vậy. Mười tám cây kim châm xuống, đau gần như là gãy xương. Khó mà tưởng tượng được, Mục Tuyết là cô gái mềm yếu, phải chịu đựng nỗi đau nhiều như thế nào.
Sau khi Trần Văn Sơn lấy thuốc từ hiệu thuốc, Hoa Di nói cho Trần Văn Sơn làm sao dùng thuốc.
Sau khi ăn cơm xong, Mục Tuyêt đang uống thuốc đã pha tốt, mấy người Triệu Hùng ở phòng khách nói chuyện phiếm. Đồng thời khích lệ Mục Tuyết, nhất định phải kiên trì qua hai ngày.
Mấy ngày nay, Triệu Hùng mang vợ Lý Thanh Tịnh và Hoa Di, Trần Văn Sơn, mỗi ngày đều chăm chỉ chạy với bốn người nhà họ Tần. Chạy đi chạy lại với bốn người họ Tần ở giữa “khu vườn Quý”.
Ba ngày, Mục Tuyết cuối cùng cũng chịu đựng xong.
Được Hoa Di ra toa thuốc điều hòa, sắc mặt Mục Tuyết bắt đầu trở nên hồng phấn.
Mấy ngày nay luôn truyền máu cho Mục Tuyết. Cho nên, sinh mệnh của Mục Tuyết được khám là rất ổn định.
Ngày thứ tư, Mục Tuyết dựa theo dặn dò của Hoa Di, đi bệnh viện thành phố kiểm tra toàn thân. Kết quả kiểm tra cho thấy, dấu hiệu bệnh ung thư máu của Mục Tuyết đã mất hoàn toàn, chẳng qua vẫn ở trong tình trạng thiếu máu.
Điều này làm Hứa Toàn Vinh và Mục Tuyết mừng rỡ khôn xiết, cảm ơn rối rít với Hoa Di một phen.
Hoa Di nói cho Mục Tuyết, cô sở dĩ còn thiếu máu, là vì chức năng tạo máu trong cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục.
Sau khi Hoa Di kiểm tra Mục Tuyết, nói sinh mệnh của Mục Tuyết đã không thành vấn đề, vẫn uống theo phương thức của cô. Một tháng sau, lượng thuốc giảm một nửa, ba tháng là có thể hoàn toàn bình phục.
Thuốc Đông y không giống thuốc Tây có thể thấy hiệu quả ngay lập tức, ba tháng có thể đem Mục Tuyết đang hấp hối, kéo về từ trong tay Thần Chết, thật là sinh mệnh kỳ tích.
Sau khi Mục Tuyết được kiểm tra xong, dưới sự kiên trì của Hứa Toàn Vinh. Ở nơi tổ chức tiệc tốt nhất thành phố Quý “Quý đình các”, chiêu đã đoàn người Triệu Hùng.
Vì Mục Tuyết mới được chữa bệnh xong, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, không thể tới tham gia buổi tiệc. Cho nên, Diệp Húc ngồi bên tay trái Hứa Toàn Vinh, bên tay phải là Hoa Di. Ngay cả bốn người họ Tần, đều ngồi ở vị trí thân mật.
Giữa buổi tiệc, Hứa Toàn Vinh hào hứng nói với Diệp Húc: “Người anh em, lần này mặc dù bệnh của Tuyết bé nhỏ có thể tốt lên, hoàn toàn bởi vì anh đề cử bác sĩ Hoa. Đến, tôi mời anh và bác sĩ Hoa một ly.”
Triệu Hùng nâng ly lên, nói với Hứa Toàn Vinh: “Hội trưởng Hứa nói quá rồi, nếu không phải anh trong nghĩa ra tay giúp đỡ. Tôi cũng không thể đá cái nhà máy chó kia ra khỏi thành phố Quý.”
“Không, chuyện này là do tôi tư lợi. Nếu như lần này tôi không có ra tay, nhất định mọi người khắp bốn phương sẽ cười nhạo, nói tôi không làm như hội trưởng Tây Nam võ hội. Đúng rồi, người anh em là người tập võ chăng. Có thời gian dạy tôi vài chiêu, bây giờ tôi rất si mê với võ thuật.”
Hoa Di nói theo: “Hội trưởng Hứa, Triệu Hùng bị mất nội lực. Tạm thời không thể sử dụng nội lực, chờ anh ấy khôi phục đi.”
“Ngay cả bác sĩ Hoa cũng bó tay sao?” Hứa Toàn Vinh nhíu mày hỏi.
Hoa Di gật đầu, nói: “Tôi cũng muốn mà chả giúp được gì. Chỉ có cao thủ Thần Bảng, mới có thể đánh thông hai mạch nhâm đốc của Triệu Hùng. Hai huyệt vị này, không có nội lực cao siêu, căn bản là không được.”
Hứa Toàn Vinh vừa nghe cao thủ “Thần Bảng”, cũng thở dài một hơi.
Loại cao thủ có cấp bậc này, anh ta không mời được. Cả thế giới chỉ có mười mấy người, đều là nhân vật thần Long đầu đuôi không thấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!