Sau khi đến nhà Tần Kiến Trung, ông bốn Tần lập tức gọi cả nhà đến.
Ông chín Tần trung niên thì góa vợ, chỉ cô đơn một mình, không có con cháu. Ông ba Tần cũng chỉ còn một mình Tần Linh Nhi.
Ông bốn Tần thì không giống, con cháu thịnh vượng. Nhưng điều khiến ông bốn Tần phiền muộn là, ông chỉ có một nam hai nữa. Kết quả đến đời con trai Tần Phương của ông lại sinh được bốn đứa, nhưng chỉ có một đứa con trai, những đứa khác đều là con gái.
Nếu không phải pháp luật bây giờ không cho một chồng nhiều vợ, ông chỉ hận không thể cho con trai cưới thêm mấy người vợ.
Trong phòng náo nhiệt, ánh mắt người nhà họ Tần đều đang đánh giá đám người Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, không biết ông bốn Tần gọi bọn họ đến làm gì.
Ông bốn Tần vui vẻ cười nói với Triệu Hùng: “Hùng lại đây!”
Triệu Hùng vừa nghe ông bốn Tần gọi mình là “Hùng”, trong lòng đã nắm chắc thêm mấy phần.
“Hùng, cháu có biết ông là ai không?” Ông bốn Tần hỏi Triệu Hùng.
“Ngài là ông bốn Tần, ông ngoại bốn của cháu có đúng không?”
“Không sai, tôi chính ông ngoại bốn của cháu, đây là bà ngoại bốn của cháu.” Ồ, cháu có thể gọi chúng ta là ông ngoại bốn, bà ngoại bốn.”
Triệu Hùng vừa nghe, hai đầu gối quỳ trên đất, lễ phép dập đầu chào hỏi Tần Kiến Trung và Cao Quế Linh, nói: “Ông ngoại bốn, bà ngoại bốn, xin nhận của Hùng một lạy!”
“Cháu ngoan mau đứng dậy!” Ông bốn Tần đỡ Triệu Hùng dậy.
Nhìn thấy Triệu Hùng nho nhã lễ độ, rất hài lòng. Nhưng sắc mặt Triệu Hùng vàng như nến, nhìn giống như ma ốm, Tần Kiến Trung lo lắng hỏi: “Hùng, cháu bị bệnh sao? Sao sắc mặt không tốt thế này.”
“Cháu bị nội thương, đây là di chứng của nội thương.”
“Sao không đi tìm bác sĩ xem?”
“Tìm rồi, phải là cao thủ thần bảng mới có thể chữa trị vết thương này của cháu.”
Vừa nghe thấy chỉ có cao thủ thần bảng mới có thể chữa được vết thương của Triệu Hùng, vợ chồng Tần Kiến Trung ngạc nhiên.
Đương nhiên hai người biết chuyện Bảng Võ thần, nhưng cao thủ thần bảng chỉ có mấy người như thế, quả thực là còn quý hiếm hơn cả gấu trúc quốc bảo, đi đâu tìm người thần bảng đây.
Triệu Hùng thấy vẻ mặt của vợ chồng Tần Kiến Trung lộ ra vẻ lo lắng thì nói với hai người: “Ông ngoại bốn, bà ngoại bốn, hai người đừng lo lắng. Ngoại trừ việc cháu không thể sử dụng võ công, sắc mặt hơi khó nhìn ra thì không khác người bình thường.”
Vợ chồng Tần Kiến Trung nghe rồi mới yên tâm một chút.
“Vậy thì tốt!” Tần Kiến Trung gật đầu, nói: “Cao thủ thần bảng chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Đợi có cơ hội gặp được cao thủ thần bảng, ông sẽ xin giúp cháu.”
Triệu Hùng biết dù Tần Kiến Trung có gặp được cao thủ thần bảng, cao thủ thần bảng có chịu hao phí nội lực chữa trị cho mình không vẫn là ẩn số, cơ bản là một chuyện mơ hồ. Anh không nỡ phụ ý tốt của Tần Kiến Trung, chắp tay nói: “Cảm ơn ông ngoại!”
“Được rồi, cháu đừng khách sáo với ông. Đúng rồi, cháu còn không mau giới thiệu cho ông vợ con cháu.”
Lý Thanh Tịnh cầm tay con gái Dao Châu và Thẩm Văn Hải bước đến, hành lễ với vợ chồng Tần Kiến Trung, cười dịu dàng nói: “Chào ông ngoại, chào bà ngoại ạ!”
Ánh mắt vợ chồng Tần Kiến Trung sáng lên, không ngờ vợ của Triệu Hùng lại xinh đẹp như thế.
Dao Châu và Thẩm Văn Hải đã nghe Lý Thanh Tịnh dặn dò, cùng lúc nói với vợ chồng Tần Kiến Trung: “Chào cụ ông ngoại, chào cụ bà ngoại ạ!”
“Được, được!...”
Vợ chồng Tần Kiến Trung vui vẻ không khép được miệng.
Cao Quế Linh cười nói: “Thanh Tịnh, cháu và Triệu Hùng có một đôi trai gái, thật hạnh phúc!”
Lý Thanh Tịnh giải thích với Cao Quế Linh: “Bà ngoại, Dao Châu là con gái của chúng cháu. Tiểu Hải là học trò của Triệu Hùng. Đứa trẻ này không có bố mẹ, vẫn luôn sống cùng chúng cháu.”
Tần Kiến Trung lại giới thiệu với người trong nhà ông, con trai Tần Phương, con gái Tần Viên, Tần Tư.
Tuổi bốn đứa con của Tần Phương không chênh lệch với Triệu Hùng, gọi là Tần Minh Phong, Tần Minh Hoa, Tần Minh Tuyết, Tần Minh Nguyệt.
Trong chốc lát, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh bận rộn gọi cậu, dì, anh họ, chị họ, em họ.
Trong nháy mắt có nhiều chị em như thế khiến Triệu Hùng vô cùng vui vẻ.
Ở nhà họ Triệu, dù cũng có nhiều chị em, nhưng nhà họ Triệu có gia phong rất nghiêm, rất ít khi có không khí nhẹ nhàng vui sướng thế này. Thân là con trai nhà họ Triệu, mỗi ngày không phải học thì là luyện võ, hoặc là đến tuổi thì học kinh doanh.
Cuộc sống mà Triệu Hùng hướng tới chính là như nhà ông bốn Tần, một gia đình lớn vui vẻ hòa thuận bên nhau.
Tập đoàn Kiến Trung của nhà họ Tần vốn có một hạng mục phải ký kết, Tần Phương gọi điện giao cho cấp dưới đi làm. Chú tâm ở trong nhà, nói chuyện gia dình với đám người Triệu Hùng.
Khi ông bốn Tần nghe đến ông ba Tần và ông chín Tần ở cùng nhau, kích động lập tức bảo Triệu Hùng gọi điện cho ông chín.
Ông chín Tần vừa thấy điện thoại của Triệu Hùng gọi đến đã trêu chọc anh nói: “Ôi, thằng nhóc cháu không phải đi du lịch sao? Sao lại rảnh rỗi gọi điện cho ông thế.”
“Ông chín, có một người muốn nói chuyện với ông và ông ba.”
“Ai thế?” Ông chín Tần hỏi.
Triệu Hùng đưa điện thoại cho ông bốn Tần, ông bốn Tần không kiềm chế nổi tâm trạng kích động, run giọng kêu lên: “Ông chín!”
Trong nháy mắt, ông chín Tần nhận ra giọng nói của ông bốn Tần: “Anh bốn, là anh sao?”
“Là anh, là anh! Ông chín, em khỏe không?”
“Khỏe! Em rất khỏe. Anh ba, anh bốn có tin rồi, là điện thoại của anh bốn.” Ông chín Tần vôi vàng đưa điện thoại vào tay ông ba Tần.
“Ông bốn, anh là anh ba!”
“Anh ba!” Ông bốn Tần đã khóc không thành tiếng, nước mắt đầy mặt.
Nhìn thấy cảnh này, người nhà họ Tần cũng khóc theo.
Đừng thấy nhà họ Tần nở mày nở mặt, là tập đoàn có danh tiếng ở thành phố Quý. Nhưng người nhà họ tần biết, mình là thế hệ đời thứ năm, một khi để lũ Quảng Cẩu biết được, ai mà biết lúc nào sẽ dẫn đến nguy hiểm diệt môn.
Những năm này, cả nhà ông bốn Tần như bước trên băng mỏng, nơm nớp lo sợ. Khi biết được tin tức ông ba Tần và ông chín Tần vẫn khỏe mạnh thì vui vẻ không nói nên lời.
Ông bốn Tần vẫn luôn trò chuyện với ông ba Tần và ông chín Tần khoảng một giờ, Triệu Hùng và người nhà họ Tần đều yên lặng đợi ở bên cạnh.
Sau khi cúp điện thoại, Cao Quế Linh đưa một cái khăn tay cho Tần Kiến Trung lau nước mắt.
“Hùng, ông đã nghe được anh ba và ông chín nói rồi. Nếu không phải cháu giúp bọn họ, chác chắn khó mà thoát được tay của bọn Quảng Cẩu. Đủng rồi, ông nghe nói tối qua cháu có xung đột với đám Quảng Cẩu ở Huyền Quan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tần Kiến Trung tò mò hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng mới biết trận chiến ở Huyền Quan đã được truyền ra, chẳng trách ông bốn Tần lại tìm đến mình.
Anh kể chuyện đã xảy ra cho ông bốn Tần nghe một lần.
Khi ông bốn Tần nghe nói Triệu Hùng liên hợp với Liêu Minh, còn có nhà họ Diệp thành phố Vinh và những thế lực Tây Giao, Cẩm Y Vệ, Bàn Thiệu Môn liều chết chém giết, không khỏi sôi trào nhiệt huyết.
Tần Kiến Trung lập tức gọi Tần Phàm, hỏi anh ta: “Tần Phàm, Liệp Hộ Môn, tập đoàn Thiên Vương và tập đoàn Hắc Kim đi đâu rồi?”
“Đi đến An Thuận và thành phố Tất.”
Tần Kiến Trung nghe xong rồi tức giận tận trời nói: “Cái đám Quảng Cẩu này giết tổ tiên nhà họ Tần ta, chắc chắn ông phải khiến bọn chúng trả giá. Tần Phàm lập tức điều tra rõ tình hình của bọn họ, đúng lúc chúng ta ở cùng Triệu Hùng, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp.”
“Đã biết, ông bốn! Tôi đi ngay.” Tần Phàm vội vàng đi ra ngoài.
Triệu Hùng còn tưởng rằng ông bốn Tần là một thương nhân, không ngờ còn có chút thế lực.
“Ông ngoại bốn, đám Quảng Cẩu đó không dễ đối phó. Ra tay bình thường cũng không phải là đối thủ của bọn chúng.” Triệu Hùng lo lắng nói.
“Yên tâm, người ông tìm dù không phải là người bảng võ thần, nhưng mỗi người đều lấy một địch ba bốn người, vẫn không có vấn đề gì.”
“Có thể có bao nhiêu người?” Triệu Hùng hỏi.
Ông bốn Tần nói: “Mình ông chỉ có hơn mười người! Những, có một người chỉ cần ra lệnh, ít nhất có khoảng một trăm người.”
“Ai thế?” Triệu Hùng hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!