Triệu Hùng vẫn cứ không hiểu sao, mình đã làm gì để mà có tội với “Thần núi”.
Lúc này, Lý Thanh Tịnh dẫn theo cô em gái Lý Diệu Linh, Thẩm Văn Hải và Triệu Dao Châu cùng đi ra ngoài.
Trương Chính Sơ thấy Thẩm Văn Hải ra tới, vội vàng kéo Thẩm Văn Hải về bên cạnh mình, nói với cậu bé: “Văn Hải, cháu không được ở bên chỗ đám người lạ mặt này. Bọn họ đắc tội thần núi, sẽ không có kết cục tốt đâu.”
“Không, Trương Đại Hữu! Cháu muốn ở bên cạnh thầy cơ.” Thẩm Văn Hải tránh ra khỏi tầm với của Trương Chính Sơ, chạy về bên người Triệu Hùng.
Triệu Hùng biết chỗ này chắc chắn là có hiểu lầm gì, hỏi Thẩm Văn Hải: “Văn Hải, thần núi là chuyện gì vậy con?”
“Thầy ơi, chúng con ở trong núi lớn, mỗi năm đều phải tế bái Thần núi.”
Triệu Hùng nhìn Trương Chính Sơ hỏi: “Trưởng thôn, rốt cuộc chúng tôi đã đắc tội Thần núi như thế nào, xin ông hãy nói rõ ràng với chúng tôi. Nếu mà thật là chúng tôi đã đắc tội Thần núi, không cần ông đuổi chúng tôi đi, chúng tôi tất nhiên sẽ tự giác rời khỏi Tài Trang.”
Gương mặt của Trương Chính Sơ trầm lại, nói với Triệu Hùng: “Các người hãy đi theo tôi!”
Triệu Hùng dẫn theo mọi người đi, đi theo Trương Chính Sơ rời khỏi sân, đi tới từ đường.
Chỉ thấy trên cây cột ở hai bên “Từ đường”, có thêm một ít vết máu. Ở trước mặt tượng đá của Thẩm Công, thêm mấy chữ to đỏ lòm như máu rất chói mắt.
“Bảo bọn người lạ rời đi!”
Mấy chữ này viết ra xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng chữ viết rất chói mắt, cho người ta một loại cảm giác nhìn là thấy ghê người.
Sau khi Triệu Hùng nhìn thấy vết máu trên mặt đất và chữ viết, bật thốt lên đầy kinh ngạc: “Tại sao lại như vậy?”
Trương Chính Sơ giải thích với Triệu Hùng: “Đây là Thần núi đang tức giận đấy! Lần trước, trong Tài Trang của chúng tôi đã xảy ra vụ án đẫm máu. Khi bố mẹ của cháu Hải đã bị giết chết, đã xảy ra loại chuyện như vậy. Chẳng qua, lúc ấy dòng chữ được viết là người nhà họ Thẩm chắc chắn phải chết, bảo người nhà họ Thẩm rời đi. Từ đó về sau, trong Tài Trang của chúng tôi cứ hay xảy ra chuyện lạ.”
“Các cậu hãy đi nhanh lên! Tôi không hy vọng trong Tài Trang lại xảy ra bi kịch như thế nữa.” Trương Chính Sơ ra tiếng nói lời xua đuổi đám Triệu Hùng.
Nông Tuyền đã sớm kìm nén không được, xông thẳng lên phía trước túm lấy cổ áo của Trương Chính Sơ, hung tợn nói: “Bây giờ đã thời đại nào rồi, sao mà cái ông già ông vẫn còn mê tín thế!”
“Nông Tuyền, không được vô lễ!” Triệu Hùng ra tiếng quát bảo Nông Tuyền dừng lại.
Nông Tuyền hừ một tiếng trong mũi, lúc này mới buông lỏng cổ áo của Trương Chính Sơ, nói: “Nếu không phải cậu chủ nhà tui ngăn cản tui, tui chắc chắn đã đập ông dẹp lép như con kiến rồi.”
“Chúng ta đi thôi!” Triệu Hùng nói với mọi người bên cạnh.
Mọi người ai cũng tuân răm rắp theo lời Triệu Hùng, vừa nghe nói phải rời khỏi, tuy rằng trong lòng mỗi người ai tức giận, nhưng e ngại có Triệu Hùng ở đây, họ cũng không hề biểu lộ ra bên ngoài.
Sau khi rời khỏi “Tài Trang”, ở trên đường trở về, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, có phải anh đang có tính toán gì đó hay không?”
Cô quá hiểu biết Triệu Hùng, biết Triệu Hùng sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy
Triệu Hùng vừa lái xe, vừa nói: “Chắc chắn là có người đang giả thần giả quỷ. Chuyện này chúng ta cần thiết phải điều tra cho rõ.”
“Vậy thì chúng ta về chỗ nào?”
“Trước tiên thì hãy cứ về huyện trước đã!” Triệu Hùng nói.
Xe đi được nửa đường tới một chỗ nghỉ ngơi tồi tàn nhưng kín đáo, Triệu Hùng cho xe ngừng lại. Những chiếc xe đi ở phía sau cũng ngừng lại theo.
Triệu Hùng xuống xe, gọi Tàn Kiếm Hồ A đến, dặn dò vài câu bên tai của cậu ta.
Tàn Kiếm Hồ A gật gật đầu, sau đó bóng người biến mất ở trong rừng cây. Mọi người lúc này mới một lần nữa đi về phía huyện Quan.
Lý Thanh Tịnhtò mò mà hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh cho Tàn Kiếm đi làm chuyện gì vậy?”
“Anh nhờ cậu ta lén quay về Tài Trang. Chuyện này không giống bình thường, anh cần phải tra xét rõ ràng!”
Thẩm Văn Hải lo lắng mà nói với anh: "Thầy ơi, thầy làm như vậy sẽ khiến Thần núi nổi giận đấy.”
Triệu Hùng cười ha hả, nói: “Vậy mà thầy còn đang muốn xem một chút, cái tên Thần núi này trông như thế nào đấy.”
Sau khi trở lại “huyện Quan”, Triệu Hùng thế mới biết, sau khi bọn họ đã đi rồi, “huyện Quan” đã xảy ra một chuyện lớn.
Một tiệm cơm bị cháy, chủ tiệm bị thiêu chết trong cửa hàng.
Lần này, Triệu Hùng cũng không có ở lại khách sạn “Quan Đường”, mà đi tìm một căn nhà dân xin ở nhờ.
Có kinh nghiệm lần trước, Triệu Hùng bảo bốn anh em nhà họ Mã và Nông Tuyền phải cẩn thận hơn. Mỗi thứ mà mình ăn, cũng phải dùng châm bạc kiểm tra qua trước mới được.
Triệu Hùng cảm thấy cái chết của chủ cửa hàng tiệm cơn kia có chút kỳ quặc, hỏi người chủ nhà mình đang trú nhờ: “Ông chủ, cái người chủ tiệm bị thiêu chết kia là người địa phương à?”
“Đúng vậy, người địa phương. Nhưng mà cái lão đó, chết chưa hết tội!”
“Làm sao nào lại nói như vậy?” Triệu Hùng đưa cho người chủ nhà một điều thuốc, tự mình cũng châm lửa một điếu, ngồi xuống vừa hút thuốc, vừa trò chuyện.
“Cái lão đó nói thật thì kiếm không ít tiền. Nhưng mà sau khi kiếm lời, lão ta đánh đập vợ mình đến mức bà ấy phải chạy đi thì thôi không nói, mỗi ngày còn hè nhau đi đánh bạc. Thua tiền, thì ghi nợ. Một ít người tìm lão ta đòi nợ, chẳng biết vì sao mà lại bị đánh. Lão đó là cái tên sừng sỏ nhất ở chỗ chúng tôi.”
“Ông ta rất lợi hại à?” Triệu Hùng nhíu mày lại.
“Lão nói lão có người che chở.”
“Có người che chở? Là ai vậy?”
“Không biết! Tôi chỉ biết nếu có người muốn trả thù cái lão đó, vào ngày hôm sau người đó đã xảy ra chuyện. Lão ta chết rồi, mọi người ai cũng vui mừng.”
Sau khi Triệu Hùng nghe xong câu chuyện, cứ cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Chuyện này xảy ra cũng trùng hợp quá đấy?
Vì sao mà mình vừa mới đến đây, “huyện Quan” đã xảy ra hoả hoạn rồi, còn mất đi một mạng người. Còn có, lần trước vào lúc anh ở tại “Quan Đường”, có người đang định đầu độc anh.
Hết thảy những việc này, đều như là có một bàn tay độc ác của người nào đó thao túng ở phía sau.
Cũng may, ở trong căn nhà anh ở nhờ này rất an toàn. Chủ nhân của căn nhà này là một đôi vợ chồng, thấy Triệu Hùng cho tiền rất hào phóng, đón tiếp chỉ có thể nói là vô cùng tận tình.
Mỗi khi ăn một thứ gì đó, Triệu Hùng đều kiểm tra bằng châm bạc. Sau khi chắc chắn là không có độc thì mới có thể yên tâm mà ăn được.
Triệu Hùng còn không quên nhắc nhở mọi người, nếu mà khát nước thì cố gắng uống nước khoáng đựng trong bình. Hơn nữa có sự coi chừng trong âm thầm của bốn anh em nhà họ Mã và thêm cả Nông Tuyền, có thể đảm bảo an toàn.
Sau khi an tâm mà ngủ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Tàn Kiếm Hồ A đã trở về từ sớm.
“Tàn Kiếm, có phát hiện được gì không?” Triệu Hùng hỏi Tàn Kiếm Hồ A hỏi.
Tàn Kiếm Hồ A gật gật đầu, nói: “Thưa anh Hùng, có chuyện không tốt đã xảy ra! Người ở Tài Trang, đang định lấy bé trai bé gái để tế Thần núi.”
“Thế nghĩa là sao vậy?” Triệu Hùng nhíu mày, khó hiểu hỏi.
“Cái này con biết!” Thẩm Văn Hải giải thích nói: “Tài Trang của chúng con có một phong tục, ngày thường thứ đồ cống nạp cho Thần núi, chỉ cần dùng một ít cống phẩm là được. Nếu mà đã chọc giận Thần núi, thì phải dùng bé trai bé gái. Những bé trai bé gái được chọn thường là tuổi không quá mười lăm tuổi. Để bọn nhỏ ở tạm trong Thần núi một đêm, ngày hôm sau mới đón chúng nó về. Con nghe nói rằng, trước kia đã từng lấy bé trai bé gái để hiến tế vài lần rồi. Nhưng mà những bé trai bé gái đó, sau đó cứ biến mất biệt tăm biệt tích.”
“Hẳn là bị thú hoang ngậm đi rồi phải không?” Lý Diệu Linh đứng bên cạnh nói xen vào.
Triệu Hùng gật gật đầu, nói: “Đúng là có khả năng này!”
Anh không ngờ rằng, ở cái nơi hẻo lánh như“Tài trang” này, tư tưởng quan niệm của họ vẫn lạc hậu như vậy.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn tin vào cái điều viển vông đó chứ.
Nếu đúng là có “Thần núi” thật, thì thần chỉ có thể phù hộ con dân ở trong núi, làm sao mà lại dùng loại phương pháp tế bái bé trai bé gái cổ xưa này.
Anh bỗng chợt nhớ tới, lúc trước trong khoa học có một câu chuyện có tên là “Hà Thần!”.
Lý Thanh Tịnh lên tiếng hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, hiên tại chúng ta nên làm gì bây giờ? Đó chính là tận hai mạng người đó! Chúng ta không biết thì thôi, biết rồi thì chắc chắn không thể để hai đứa nhỏ vô cớ đi chịu chết.”
Triệu Hùng cảm thấy chuyện này quá kỳ quặc.
Anh nói với bốn anh em nhà họ Mã: “Mã Đại Lý, anh hãy lập tức đi cùng ba người em của anh đi đến Tài Trang. Khi đến cái Thần núi kia rồi nhớ âm thầm bảo vệ hai bé trai bé gái bị đưa đi. Nhớ kỹ, nếu là có thú hoang đến đó, lập tức phải ra tay để cứu hai đứa trẻ. Nếu có người đang âm thầm phá rối, trước tiên không được hành động thiếu suy nghĩ. Chắc chắn phải kiểm tra thật giả xong rồi mới ra tay! Nếu mà không địch lại được, dù thế nào cũng không được cứng đầu cứng cổ mà đánh tiếp. Có chuyện, nhớ rõ phải thông báo cho tôi trước tiên.”
“Đã biết, thưa anh Hùng!”
Mã Đại Lý liếc mắt ra hiệu cho Mã Nhị Trực, Mã Tam Khất, Mã Tứ Cường. Bốn người nối đuôi nhau mà ra, rất nhanh đã rời đi căn nhà dân họ ở nhờ.
Triệu Hùng lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc gọi cho Trần Văn Sơn.
“Văn Sơn , cậu có rảnh không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!