Triệu Hùng nghe thấy âm thanh nên quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Dương Lam đang lặng lẽ đứng sau lưng Dương Hưng.
Lý Thanh Tịnh cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy Dương Lam.
Cô là người đầu tiên có phản ứng, đi tới gần Dương Lam, mỉm cười nói: “Dương Lam, thật trùng hợp! Cô cũng ở đây à.”
“Chị dâu, chị đến tỉnh thành này khi nào vậy?”
“Cũng vừa mới tới thôi!”
“Hiếm khi mới gặp chị một lần, đến nhà tôi ngồi một chút đi!” Dương Lam chủ động mời Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh nhìn về phía Triệu Hùng, thấy Triệu Hùng gật đầu, lúc này mới gật đầu cười nói: “Bọn tôi đi một nhóm, không biết có tiện không?”
Dương Lam nhìn lướt qua mấy người bên Triệu Hùng một cái, gật đầu nói: “Không vấn đề gì! Tôi sẽ gọi điện cho bố trước, để ông ấy sắp xếp tiệc tối.” Sau đó, cô ta lấy điện thoại ra gọi cho bố mình là Dương Hoài An.
Sau khi Triệu Hùng và những người khác lên xe của Dương Lam, Dương Hưng nói với Walter Martin: “Martin, cậu không nghe theo lời tôi, chuyện này tôi không thể giúp cậu được, cậu tự làm đi!”
Walter Martin nắm lấy tay Dương Hưng hỏi: “Ngài Dương, không phải vừa rồi anh rất lợi hại sao?”
Dương Hưng gật đầu nói: “Nếu anh ta nói không mở được nhà hàng ở tỉnh thành này thì cậu tuyệt đối không mở được.” Nói xong, anh ta vỗ vỗ vai Walter Martin, sau đó xoay người rời đi.
Vẻ mặt Walter Martin khiếp sợ, lúc này ông ta mới biết rằng mình đã chọc trúng một người không nên trêu chọc.
Những vị khách đã đặt chỗ ngồi trước xúm lại xì xào bàn tán.
Một người trong số họ nói: “Người vừa nói hình như tên là Triệu Hùng."
“Chẳng lẽ là đứa con trai lúc trước bị tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu trục xuất đó sao? Tôi nhớ người đó tên là Triệu Hùng.”
“Đúng đúng đúng, hình như là người đó.”
“Thì ra anh ta vốn là người nhà họ Triệu? Chẳng trách anh ta lại ngang ngược như vậy.”
“Anh ta đã bị nhà họ Triệu trục xuất, nhưng vẫn còn có thể lợi hại như vậy, người này thật không đơn giản!”
“Đi thôi! Mấy người ăn dưa quần chúng như chúng ta, đừng đi theo ăn dưa nữa. Nói chung cũng phải cảm ơn bọn họ, nếu như không phải Triệu Hùng giúp chúng ta xả cơn giận này, chúng ta đã bị từ đường này ức hiếp rồi.”
“Hừ! Ác giả ác báo, chờ đến khi rời khỏi tỉnh thành này đi!”
Những người này đều trừng mắt liếc nhìn Walter Martin một cái, sau đó xoay người rời đi.
Dương Hưng không ngờ rằng Dương Lam đã mời nhóm người Triệu Hùng đến nhà họ Dương. Trên đường về, anh ta hỏi Dương Lam: “Lam, tại sao em lại mời cả nhóm người Triệu Hùng đến chứ. Không phải là quá nhiều người sao?”
“Là làm sao, em mời ai đến nhà cũng phải được sự đồng ý của anh à?” Dương Lam thờ ơ nói với Dương Hưng.
“Anh chỉ nghĩ là có quá nhiều người.” Dương Hưng trầm mặc, cũng không nói gì nữa.
Lúc trước khi Dương Lam chưa gặp Triệu Hùng, cô ta đối với Dương Hưng rất thân thiện. Nhưng kể từ khi Dương Lam gặp Triệu Hùng, cô ta đã rất lạnh nhạt với Dương Hưng, đây là điều khiến Dương Hưng không thoải mái. Mà càng như vậy, trong lòng anh ta càng hận Triệu Hùng.
Nếu không phải “Am chủ” đã nhiều lần dặn dò Dương Hưng, không cho anh ta đụng vào Triệu Hùng, thì Dương Hưng đã sớm xuống tay với Triệu Hùng.
Sau khi đến “Xà viên” của nhà họ Dương, Lý Thanh Tịnh sững sờ trước cảnh tượng sang trọng trước mắt.
Theo như cô thấy, khu biệt thự tư nhân của Trần Thiên Trung đã đủ sang trọng quá rồi. Hoặc những người có khả năng mua biệt thự sang trọng đã là những người rất có tiền rồi.
Nhà họ Dương trước mắt, chiếm đất ít nhất cũng gần mười ngàn mét vuông. “Xà viên” nơi nổi tiếng nhất, chính là Dương phủ.
“Tập đoàn Hoài An” là doanh nghiệp có uy tín nhất ở tỉnh thành. Chủ tịch của công ty, Dương Hoài An, là người giàu nhất trong suốt nhiều năm qua.
Lý Thanh Tịnh xem như đã thật sự hiểu được thế nào gọi là nhà giàu có, ngay cả những công nhân bảo vệ môi trường trong khu vườn này cũng lái những chiếc xe chạy pin rất sang trọng.
Khung cảnh của khu vườn này rất chằng chịt. Ngay khi bước vào đại viện của nhà họ Dương, mọi người đã bị thu hút bởi một dãy các tòa nhà biệt thự kiến trúc kiểu Châu Âu cao chót vót ở phía xa, ngoài ra còn có một số kiểu lâu đài với kiến trúc cổ kính. Bãi cỏ được quy hoạch rất tốt, khu suối nước nóng, khu tập thể hình, bãi đậu xe thông minh, sân đỗ trực thăng tư nhân v.v.
Tỉnh thành này là tỉnh lị của tỉnh Hà Nam. Mặc dù Dương Hoài An là người giàu nhất tỉnh thành, nhưng có rất ít tin tức đưa tin.
Ngay từ vài năm trước, Dương Hoài An đã giao tập đoàn cho Dương Hưng quản lý. Sau khi Dương Lam du học về nước, cô ta sẽ bắt đầu tiếp quản “Tập đoàn Hoài An” và cùng điều hành công ty với Dương Hưng.
“Mẹ ơi, ở đây đẹp quá! Giống như một công viên vậy.” Dao Châu nhìn cái cây được cắt nghệ thuật ở ven đường kinh ngạc thốt lên.
Lý Thanh Tịnh ôm con gái nói: “Dao Châu, chúng ta đến tới thăm nhà người khác. Nhớ kỹ là đừng nói lung tung. Một lát nữa khi nào con nhìn thấy một ông lão lớn tuổi thì phải gọi là ông nội Dương.”
“Con hiểu rồi mẹ!”
“Nhóc Hải, con cũng gọi là ông nội Dương.” Lý Thanh Tịnh dặn dò Thẩm Văn Hải.
Thẩm Văn Hải nói: “Con hiểu rồi, mẹ!”
Mặc dù đã từng gặp qua rất nhiều trường hợp như thế này, nhưng Lý Thanh Tịnh vẫn cảm thấy lo lắng khi đến nhà họ Dương.
Dương Hoài An là người giàu nhất tỉnh thành, Dương Lam xinh đẹp như vậy, cô đã thấy Dương Lam rất quan tâm đến Triệu Hùng. Cô nghĩ muốn dùng tư thái cao ngạo để làm cho Dương Lam biết khó mà lui. Nhưng đối mặt với gia thế bối cảnh hiển hách của Dương Lam, Lý Thanh Tịnh lại có vẻ lực bất tòng tâm.
Lý Diệu Linh và Hà Ngọc Kỳ giống như bà nội Lưu bước vào đại quan viên, không ngừng bình luận về phong cách kiến trúc của nhà họ Dương. Cứ như thể đến ngự hoa viên, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Hà Ngọc Kỳ nói với Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, anh rể của cô thật lợi hại! Vậy mà còn quen biết với người giàu nhất tỉnh thành Dương Hoài An?”
“Tôi cũng vừa mới biết. Đáng tiếc, anh rể của tôi đã bị trục xuất khỏi nhà họ Triệu. Nếu không, chị gái tôi coi như là đã gả cho đúng người rồi.”
Hà Ngọc Kỳ cau mày nói: “Nhà họ Triệu làm sao vậy? Tại sao lại trục xuất anh rể cô?”
“Tôi nghe nói Triệu Khải Thời bị buộc tội và bị cách chức chủ tịch. Anh rể của tôi hẳn là bị liên lụy!”
“Nhà họ Triệu đã làm vậy thì thật quá đáng, bây giờ chắc hầu như ai cũng biết chuyện này!”
“Ừ! Tôi cũng cảm thấy rất quá đáng.”
Hai người Lý Diệu Linh và Hà Ngọc Kỳ khẽ thì thào to nhỏ với nhau.
Khi chiếc xe đến trước một tòa nhà giống như lâu đài thì dừng lại.
Sau khi xuống xe, Dương Lam đi tới chỗ Lý Thanh Tịnh. Chủ động nắm lấy tay Lý Thanh Tịnh, tự nhiên hào phóng đón tiếp nói: “Đi nào Chị dâu! Tôi mang chị đi gặp bố tôi.”
Lý Thanh Tịnh vừa “Ừ!” một tiếng, một tay Dương Lam liền nắm lấy tay con gái Dao Châu của cô, hai người vừa nói vừa cười đi về phía nhà họ Dương.
Triệu Hùng thấy Dương Hưng không có ý chờ mình, liền chậm rãi đi về phía anh ta.
“Người anh em Triệu Hùng, mời vào trong!” Dương Hưng lịch sự nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu, vừa đi vừa hỏi Dương Hưng: “Dương Hưng, anh đến nhà họ Dương khi nào?”
“Lúc hơn mười tuổi!” Dương Hưng mơ hồ nói.
Triệu Hùng “Ồ!” một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
Lúc vào nhà họ Dương, chỉ thấy Dương Hoài An đang ôm Dao Châu trong tay và vui vẻ nói: “Ai da! Đứa bé này lớn vậy rồi à!”
Triệu Hùng nhìn thấy Dương Hoài An, vội vàng chào: “Bác Hoài An!”
“Hùng, cháu làm việc mà không nói câu nào cả! Khi kết hôn cháu cũng không báo cho bác một tiếng. Bác không nghĩ tới đứa bé này đã lớn như vậy rồi.”
Triệu Hùng giải thích với Dương Hoài An: “Lúc đó cháu còn đang giận dỗi với gia đình, sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, cháu cũng không liên lạc với ai cả.”
“Cháu sao lại như vậy! Bố con nào mà lại ghi hận nhau lâu dài được. Bác Dương phải phê bình cháu vài câu, bố cháu ngậm đắng nuốt cay để nuôi cháu khôn lớn cũng không dễ dàng gì đâu.”
Triệu Hùng phản bác lại nói: “Là mẹ cháu đã nuôi nấng cháu. Từ nhỏ đến giờ, một năm cháu cũng không gặp được ông ấy một vài lần.”
“Con đó thằng nhóc này, nếu không phải bố con dốc sức ở bên ngoài làm việc, thì nhà họ Triệu có thể có được sản nghiệp như ngày hôm nay hay không?”
“Còn chẳng phải là tạo công lao cho người khác sao!” Triệu Hùng phản bác.
Dương Hoài An thở dài nói: “Chuyện của bố cháu và cháu bác cũng đã từng nghe qua, không ngờ nhà họ Triệu lại thay đổi lớn như vậy. Mấy anh em nhà họ Triệu kia cũng có chút không tốt đẹp gì! Thôi mau vào ngồi đi, ăn cơm thôi.”
Dương Hoài An liếc nhìn Nông Tuyền, bốn anh em nhà họ Mã và Tàn Kiếm Hồ A.
Ông ấy cười nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, cháu còn nhận ra bác không?”
“Cháu vẫn còn nhận ra chứ, chào bác Dương!” Nông Tuyền lễ phép chào hỏi Dương Hoài An.