Triệu Hùng ở trong phòng luyện công chỉ bảo cho con gái Dao Châu, Thẩm Văn Hải và Tần Linh Nhi rồi rời khỏi phòng luyện công.
“Anh rể!” Lý Diệu Linh dựa vào cửa gọi Triệu Hùng.
Triệu Hùng đi đến gần cô em vợ Lý Diệu Linh, thấy cô ấy mặc đồ ngủ rộng màu hồng cánh sen, đồ ngủ vừa ôm lấy mông vừa dài đến tận đùi, để lộ ra đôi chân thon dài và xinh đẹp như tuyết.
“Diệu Linh, sao em lại ăn mặc như thế này?” Triệu Hùng hơi nhíu lông mày.
Lý Diệu Linh không cho là đúng nói: “Sao vậy, em không cởi trần cũng không để lộ ra ngoài, mặc như thế này cũng không được sao!”
“Đồ ngủ này của em quá ngắn!”
“Ngắn mới đẹp!”
“Em mặc ngắn như vậy cho ai xem?”
Lý Diệu Linh ôm cánh tay của Triệu Hùng cười hì hì nói: “Nếu như anh thích xem thì mặc cho anh xem!”
Triệu Hùng nghe xong thì đầu đầy vạch đen, thật sự hết cách với cô em vợ này.
Lý Diệu Linh lôi kéo Triệu Hùng đi vào trong phòng, sau khi đóng cửa thì đi tới bên cạnh Triệu Hùng với dáng vẻ bí ẩn.
Triệu Hùng ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Lý Diệu Linh bị dọa đến nỗi vội vàng né tránh.
“Em cái con bé này muốn làm gì?” Triệu Hùng lùi về phía sau hai bước.
“Anh rể, hóa ra anh là con trai của Triệu Khải Thời! Nói thật nhà họ Triệu có tiền như vậy sẽ không vắt chày ra nước không cho anh gì cả đúng không?” Triệu Hùng không muốn để cho cô em vợ Lý Diệu Linh biết bản thân rất có tiền, nếu như cô nhóc này biết tất cả sản nghiệp của “Tập đoàn Hùng Quang” ở ba tỉnh Đông Tam đều là của mình thì sẽ khoe khoang ở khắp mọi nơi!
“Có chia cho một ít nhưng không nhiều. Nếu như chia cho anh nhiều thì sao anh lại phải ở rể nhà em chứ?”
Lý Diệu Linh chỉ là một học sinh cấp ba vẫn chưa tốt nghiệp, tư tưởng vô cùng đơn thuần nên gật đầu nói: “Cũng đúng! Nhà họ Triệu cũng quá keo kiệt, gia tộc lớn giàu sang quyền quý giống như nhà họ Triệu ít nhất phải chia cho anh mấy chục nghìn tỷ mới đúng. Ôi, đáng tiếc anh đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu. Nếu không đời này Lý Diệu Linh em cũng không cần phải phấn đấu, tiền của anh tiêu không hết cũng đủ để nuôi em.”
Triệu Hùng trợn to hai mắt nhìn rồi đưa tay búng lên trên trán cô em vợ Lý Diệu Linh cố ý xụ mặt nói: “Em con nhóc này nói lung tung gì đấy, xem như anh được chia nhiều tiền hơn nữa cũng không có nghĩa vụ phải nuôi em! Nếu như muốn nuôi thì cũng chỉ nuôi chị em và Dao Châu.”
“Đừng không phóng khoáng như vậy chứ, em ăn cũng không nhiều nên nuôi thêm em cũng không nhiều mà bớt đi em cũng không ít hơn. Em còn có thể ăn đến nỗi anh phá sản sao?”
“Trái lại anh không lo lắng em sẽ ăn đến nỗi anh phá sản, anh sợ em tiêu xài đến mức anh phá sản.”
“Anh rể! Bây giờ nhà họ Triệu đã đuổi anh ra khỏi nhà họ Triệu rồi chỉ sợ sau này anh phải đối mặt với không ít lời gièm pha nên anh cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý!”
“Yên tâm, anh cũng không phải người có trái tim bằng thủy tinh, trái lại em vừa bị nói đã khóc nhè. Đúng rồi, em bán hàng ở trên mạng như thế nào rồi?”
“Rất tốt! Tháng trước em đã kiếm lời được mấy chúc triệu chỉ trong chín ngày. Em tin tưởng tháng này có thể kiếm được nhiều hơn.” Lý Diệu Linh thở dài nói: “Vốn dĩ nghe nói anh là con trai của Triệu Khải Thời em còn tưởng rằng bản thân có thể giàu có chỉ trong một đêm, không ngờ giấc mộng lại tan vỡ.”
“Vì vậy! Vẫn nên học tập cho giỏi, cố gắng nhiều hơn để kiếm tiền. Thế giới này ngoại trừ bố mẹ có nghĩa vụ phải nuôi em thì không có người nào nợ em cả.” Triệu Hùng nói xong quay người rời phòng của cô em vợ Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh tức giận quệt miệng sau đó khóc lóc om sòm không ngừng lăn lộn ở trên giường, trong miệng lẩm bẩm: “Tại sao, tại sao ông trời cho tôi một người anh rể có tiền lại không cho anh ấy nhiều tiền! Ông trời ơi, ông thật là không công bằng!...”
Sau khi Triệu Hùng ra ngoài, Chu Dĩnh cô giúp việc ở trong nhà đi tới bên cạnh Triệu Hùng nói với anh: “Anh Hùng, bác Lâm bảo tôi kêu anh đi xuống dưới nói là dì Lan còn có cô giáo Nam đã tới rồi.”
Triệu Hùng nghe thấy Lưu Mỹ Lan và Phùng Anh Nam tới thì nhanh chóng bước theo cô giúp việc Chu Dĩnh đi xuống dưới lầu.
Sau khi Lưu Mỹ Lan và Phùng Anh Nam nhìn thấy Triệu Hùng thì nhao nhao đứng dậy cung kính chào hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng!”
Triệu Hùng cười vui mừng nói: “Dì Lan, sao hai người lại có thời gian rảnh tới đây, con cái đâu?”
“A, một người bà con xa của dì tới đây nên dì để bà ấy giúp đỡ chăm sóc, vừa vặn có thời gian rảnh nên đến thăm mọi người.”
“Mọi người ngồi đi!” Triệu Hùng nói với cô giúp việc Chu Dĩnh: “Dĩnh, đi xuống phòng bếp rửa ít hoa quả bưng lên đây.”
Chu Dĩnh lên tiếng rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Sau khi đám người ngồi xuống Lưu Mỹ Lan nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, hôm nay chúng tôi xem tin tức thế mới biết anh là con trai của Triệu Khải Thời. Nhưng mà sao bỗng dưng con lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu vậy?”
“Dì Lan, chuyện này nếu nói ra thì rất dài dòng. Có thể do nhà họ Triệu thấy con không vừa mắt hoặc là chê con làm cho nhà họ Triệu mất mặt!”
Lưu Mỹ Lan thấy Triệu Hùng không muốn nói ra nguyên nhân nên không tiếp tục hỏi nữa.
“Hôm nay chúng tôi đến đây là muốn thăm con! Bình thường trong nhà con không có việc gì, bây giờ con lại xảy ra chuyện lớn như vậy nên chúng tôi cũng không biết phải an ủi con như thế nào. Nhưng mà trái lại dì cảm thấy con như bây giờ rất tốt. Con không phải là người của nhà họ Triệu thì có thể sống một cuộc sống bình dị với tổng giám đốc Lý. Dì nghe nói những gia đình giàu sang quyền quý cả ngày lục đục với nhau vì tranh đoạt gia sản. Quả thực giống như là đang xem phim cung đấu vậy.”
Triệu Hùng nghe thấy Lưu Mỹ Lan nói thì trong lòng vô cùng cảm động.
Thường có câu cửa miệng: Lúc nghèo túng mới có thể thấy rõ người ở bên cạnh bạn nhất.
Sau khi nhà họ Triệu đưa ra thông báo Triệu Hùng không ngờ người quan tâm mình đầu tiên lại là hai mẹ con Lưu Mỹ Lan và Phùng Anh Nam.
“Dì Lan, cảm ơn dì! Con không sao. Sở dĩ con rời khỏi nhà họ Triệu tới Hải Phòng là bởi vì cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống của gia đình giàu sang quyền quý. Còn chuyện nhà họ Triệu có thừa nhận cháu là người của nhà họ Triệu hay không trái lại không quan trọng. Dù sao cháu cũng không trông mong được kế thừa tập đoàn Khải Thời!”
“Ừ! Tiền có bao nhiêu thì xài bấy nhiêu, không có tiền thì xài ít lại. Con và tổng giám đốc Lý đều là người thích cố gắng phấn đấu, xem như rời khỏi nhà họ Triệu thì dì tin tưởng hai người cũng sẽ có được một cuộc sống tốt!”
Lúc này Chu Dĩnh bưng một đĩa hoa quả đi tới nói với Lưu Mỹ Lan và Phùng Anh Nam: “Dì Lan, cô giáo Nam, hai người ăn trái cây đi!”
Lưu Mỹ Lan nhìn Chu Dĩnh thấy dáng dấp của cô nhóc này trong veo giống như nước làm cho người ta rất thích nên cười nói: “Cảm ơn!”
“Cô tên là Chu Dĩnh đúng không?” Lưu Mỹ Lan hỏi cô giúp việc Chu Dĩnh.
Chu Dĩnh vâng rồi khẽ gật đầu.
“Dĩnh, lúc trước tôi cũng đã từng làm người giúp việc ở nhà họ Triệu.” Lưu Mỹ Lan tự giới thiệu.
“Dì Lưu, cháu đã từng nghe nói.”
“Tiểu Dĩnh, số của cháu thật tốt. Gia đình họ là một gia đình tốt nên cháu phải làm tốt công việc của mình.”
“Vâng! Cháu sẽ làm tốt.” Chu Dĩnh khẽ gật đầu.
“Đúng rồi, ngoài vết thương ở chân ông cụ Lâm còn bệnh nứt chân, tôi đã mua một loại thuốc mỡ đông y có tác dụng trị nứt chân rất tốt, cô thường xuyên bôi cho ông cụ Lâm nhé.”
Sau khi Chu Dĩnh nhận thuốc mỡ nói: “Vâng!”
Lý Quốc Lâm nghe vậy thì trong lòng cảm thấy rất cảm động nói với Lưu Mỹ Lan: “Em Mỹ Lan, em còn băn khoăn chuyện này sao.”
“Ông Lâ,, bây giờ tôi bận chăm sóc mấy đứa nhỏ nên cũng không giúp được gì nhiều cho cho mọi người. Nghe người khác nói loại thuốc mỡ này có tác dụng trị nứt nẻ chân rất tốt nên tôi đã mua để ông dùng thử.”
“Cảm ơn em Mỹ Lan!”
“Ông Lâm, nếu như muốn nói cảm ơn thì phải là chúng tôi nói mới đúng. Chúng tôi mẹ góa con côi nên cũng không giúp được gì nhiều cho mọi người. Nhưng mà nếu như mọi người cần giúp đỡ gì thì cứ nói với chúng tôi. Chúng tôi không quấy rầy mọi người nữa, chúng tôi về đây!” Lưu Mỹ Lan nói xong thì đứng dậy.
“Dì Lan ở lại đây ăn cơm trưa rồi hãy đi?” Triệu Hùng lên tiếng giữ Lưu Mỹ Lan lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!