Thành phố Vinh, nhà họ Phan!
Đao Tu La Dương Hưng mặt vô cảm, nhìn Phan Hải đang quỳ trên mặt đất.
Phan Hải dập đầu như giã tỏi, van xin Đao Tu La Dương Hưng thương xót: "Thiếu chủ, lúc đó Trần Văn Sơn đã kề đao vào cổ tôi. Nếu tôi không mở đường bí mật thì sẽ bị giết chết."
"Hừ hừ! Ông chết cũng không đáng tiếc, ông lớn gan dám để cho Tiêu Viễn Sơn chạy mất, ông không biết nó đối với tao rất quan trọng sao?"
"Thuộc hạ biết sai rồi!"
“Biết sai?” Đao Tu La Dương Hưng cười lạnh, nói: “Nếu như không nể tình ông ở nhà họ Phan nhiều năm, thay Thánh Đàn bán mạng cũng không ít thì hôm nay tôi nhất định sẽ gọn gẽ mà giết trọn cả nhà họ Phan của ông.”
Phan Hải sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, ông ta biết quá rõ phong cách của Đao Tu La Dương Hưng.
Nhà họ Phan khong tính người mướn ở ngoài thì có tổng cộng hai mươi mốt người. Nếu bị tàn sát cả nhà thì đúng thật là thảm không nỡ nhìn.
Phan Tử Mặc thực sự không thể chịu đựng được nữa, trong mắt anh, ở trong mắt anh ta, ba anh Phan Hải luôn là một người đức cao vọng trọng, là nhân tài kiệt xuất trong giới doanh nhân "thành phố Vinh". Không ngờ bây giờ lại như một tên nô lệ, quỳ xuống trước mặt người khác cầu xin lòng thương xót.
"Đao Tu La, nhà họ Phan của tôi thay anh làm việc. Tiêu tốn một lượng lớn tài lực với nhân lực thì không nói, anh không nói một tiếng cảm ơn thật lòng cũng thôi đi, thế mà lại đem hết thảy tội đổ lên người nhà họ Phan chúng tôi. Anh cũng biết Trần Văn Sơn là cái tên cao thủ xếp thứ chín trên Thiên Bảng, bảo vệ của nhà họ Phan chúng tôi chỉ là người bình thường, làm sao có thể là đối thủ của anh ta? "
Ánh mắt Dương Hưng khóa chặt trên người Phan Tử Mặc, ánh mắt sắc bén như dao, chậm rãi đi về phía Phan Tử Mặc, nói: "Cho dù người nhà họ Phan anh không phải là đối thủ của Trần Văn Sơn, nhưng nếu anh không nói rõ con đường bí mật ở đâu. Hoặc là nghĩ cách kéo dài thời gian chờ tôi tới thì sao Trần Văn Sơn có thể thành công được.”
Phan Tử Mặc cũng không bị Đao Tu La Dương Hưng dọa sợ, anh ta chỉ vào bố mình là Phan Hải và nói: "Lúc đó, đao kề lên cổ ba tôi. Nhìn vào cổ của ông ấy xem, đến bây giờ vẫn còn vết máu do lưỡi đao để lại. Ba tôi chỉ là một người làm kinh doanh bình thường, làm sao có thể chịu được sự đe dọa như vậy. "
Dương Hưng cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Phan Tử Mặc và nói: "Anh đang trách tôi đến lâu?"
"Tôi nghĩ là do anh chỉ huy không hiệu quả. Một tướng vô năng, ba quân mệt chết. Trần Hiểu Dao đã tới cửa hai lần. Hẳn là đã phát hiện ra Tiêu Viễn Sơn ẩn thân trong nhà của ta, cho nên hắn mới chú ý tới nhà họ Phan. Còn anh cứ thích tự cho mình là đúng, lại còn muốn phân thắng bại, kết quả còn không phải là thất bại thảm hại sao.
"Chát!....."
Một cái tát của Dương Hưng tát bay cả mặt của Phan Tử Mặc.
Phan Hải không ngờ rằng con trai mình là Phan Tử Mặc lại dám chống lại Đao Tu La Dương Hưng, ông quỳ xuống cầu xin Dương Hưng thương xót và nói: "Thiếu chủ, Tử Mặc trẻ tuổi không hiểu chuyện, lại vừa mới về, cậu dừng chấp nhặt với nó. "
"Cút!"
Dương Hưng một cước đá bay Phan Hải.
Phan Tử Mặc vừa đứng dậy từ mặt đất thì nhìn thấy Đao Tu La Dương Hưng đang chậm rãi đi về phía mình.
Anh ta lau vết máu nơi khóe miệng, nắm chặt tay, bẻ "răng rắc!"
Đao Tu La Dương Hưng nhìn chằm chằm Phan Tử Mặc và lạnh lùng nói: "Có lẽ, trong mắt người khác, nhà họ Phan phong quang vô hạn*. Nhưng nhà họ Phan mấy người nhiều nhất cũng chỉ là con chó được Thánh Đàn chúng tôi nuôi mà thôi. Làm chó ấy mà, thì phải có ý thức làm chó, dám chống đối chủ nhận thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.: Nói xong, trong nháy mắt cả người di chuyển, một cước đá vào trước người Phan Tử Mặc khiến anh ta bay ra xa.
Mặc dù Phan Tử Mặc đã phòng thủ nhưng anh ta vẫn không ngờ Đao Tu La Dương Hưng lại di chuyển nhanh như vậy.
Cú đá này làm cho anh cảm thấy trong ngực cực kì căng thẳng, nếu không phải có sức lực bảo vệ thì chỉ sợ, một cú đá này có thể muốn mạng anh ta luôn.
Phan Tử Mặc hoảng hốt một chút, sau khi nhảy lên khỏi mặt đất, anh ta tung nắm đấm và tấn công lại Đao Tu La Dương Hưng.
Dương Hưng né hết đòn này đến đòn khác, Phan Tử Mặc tự hào về tốc độ di chuyển của mình, ở trong mắt Dương Hưng tốc độ hóa ra cũng chỉ đến thế, anh ta có thể nhìn thấu hết chiêu thức của Phan Tử Mặc.
Sau khi tránh được vài đòn liên tiếp, anh ta dùng một quyền đấm vào ngực Phan Tử Mặc.
Phan Tử Mặc loạng choạng lùi lại vài bước, Dương Hưng lao đến rất nhanh, lại một quyền đánh vào mặt của Phan Tử Mặc, đánh anh ta bay ra ngoài
Lấy sức lực đôi chân của Dương Hưng, Phan Tử Mặc này là cái tên xếp hạng thứ chín trăm ở Địa Bảng thì làm sao có thể chịu đựng được, ngã xuống đất nửa ngày vẫn chưa đứng lên được.
Phan Hải đi đến bên dưới chân của Đao Tu La Dương Hưng khóc lóc van xin: "Thiếu gia, con trai tôi không liên quan gì đến nó, xin hãy thả nó đi!"
Đao Tu La Dương Hưng ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào má Phan Hải, nói một lời châm chọc: " Phan Hải, con trai của ông không hiểu chuyện, ông cần phải hiểu chứ?"
"Thiếu chủ, Phan Hải tôi đối với ngày trung thành tận tâm, chưa bao giờ hai lòng."
Đao Tu La Dương Hưng gật đầu nói: "Lão già ông đúng là không tồi. Nếu không, ngay từ đầu tôi đã không chọn ông làm việc cho tôi. Phan Hải, cho con trai ông xem một chút cái gì gọi là “chó nô lệ”? Sủa vài tiếng nghe một chút xem. "
"Gâu! Gâu gâu ..." Phan Hải khàn giọng, cố gắng làm ra vẻ một chú chó trung thành, lấy lòng Đao Tu La Dương Hưng.
Đao Tu La Dương Hưng cười ha ha đứng lên, đi đến bên cạnh Phan Tử Mặc, đá anh ta hai cái, lạnh lùng nói: "Nhìn thấy không, nếu không phải ba anh còn giá trị lợi dụng thì nhà họ Phan anh đã sớm chết hết dưới lưỡi đao rồi. Cho nên, ngoan ngoãn làm chó mới là lối thoát duy nhất của nhà họ Phan mấy người. "Nói xong, lên tiếng khóc lớn đi ra sảnh chính.
Theo năm tháng, niềm tự hào trong lòng Phan Tử Mặc sụp đổ.
Trong mắt người khác, nhà họ Phan có khối tài sản bạc tỷ, sống một cuộc sống giàu sang khiến ai cũng phải ghen tị. Thực tế lại chỉ là một con chó trong mắt người khác.
Thành phố Vinh, nhà họ Diệp!
Sau khi Triệu Hùng trở về nhà họ Diệp, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, đám người bốn anh em nhà họ Mã đã trở lại hết.
Khi Tiêu Yến nhìn thấy Triệu Hùng, òa khóc nhào tới.
“Anh Hùng!” Tiêu Yến ôm Triệu Hùng rất chặt.
Nếu Triệu Hùng không phái người đến cứu anh ta, Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Yến sẽ còn sống trong cơn ác mộng.
Triệu Hùng vỗ nhẹ lưng Tiêu Yến mấy cái rồi khuyên nhỉ: "Được rồi! Đừng khóc, bây giờ không phải là không việc gì rồi sao?"
Tiêu Yến rời khỏi vòng tay của Triệu Hùng và thấy những người khác trong phòng đang nhìn cô ấy. Trong phút chốc, mặt đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ.
Tiêu Yến đưa Triệu Hùng đến trước mặt Tiêu Viễn Sơn và vui vẻ giới thiệu: "Anh Hùng, đây là em thứ hai của em, Tiêu Viễn Sơn."
Trong suy nghĩ của Triệu Hùng, năm dân tộc đều là một gia đình. Nhìn thấy bộ dạng bị tra tấn dã man của Tiêu Viễn Sơn, vẻ mặt suy dinh dưỡng, anh cảm thấy rất đau lòng cho Tiêu Viễn Sơn, anh chắp tay chào hỏi Tiêu Viễn Sơn: "Chào ông nội Tiêu!"
Tiêu Viễn Sơn nhìn Triệu Hùng từ trên xuống dưới, gật gật đầu nói: "Không tồi! Nhà họ Triệu không ngờ lại có một đứa con ngoan, tính tình cương trực!"
"Ông nội Tiêu quá khen. Chỉ cần ông nội Tiêu có thể được cứu, cháu cũng tính sẽ đòi cho ông nội Tiêu một lời giải thích."
Triệu Hùng quay đầu bước đến chỗ bốn anh em nhà họ Mã, nhìn thấy Mã Đại Lý bị thương ở cánh tay trái và Mã Tam Khí bị thương ở chân liền tức giận. Quan tâm hai người hỏi: "Hai người thế nào rồi?"
Mã Đại Lý lắc đầu nói: "Anh Hùng, chúng tôi không sao cả! Anh em chúng tôi da dày thịt béo, vết thương nhỏ này không thể làm chúng tôi tổn thương được. Tuy nhiên, những người đó thực sự đê tiện, thế mà dám dùng phụ nữ và trẻ em làm lá chắn, bắn trộm tên vào chúng tôi. "
“Không sao là được rồi, cố gắng dưỡng thương cho tốt.” Triệu Hùng khuyên nhủ anh em nhà họ Mã.
Anh thấy trong đám đông, chỉ có Ngô Tranh mặt sẹo là chưa quay trở lại. Hỏi Trần Văn Sơn: "Ngô Tranh mặt sẹo đâu?"
“Ngô Tranh bị thương nặng và đang được điều trị tại bệnh viện Ánh Mặt Trời.” Trần Văn Sơn báo cáo tin tức cho Triệu Hùng.
Diệp Trát đi đến và nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng không cần lo lắng! Bệnh viện Ánh Mặt Trời là bệnh viện tư nhân của nhà họ Diệp. Tôi đã cử bác sĩ giỏi nhất để điều trị cho Ngô Tranh, cũng Tằng mạnh cố thủ rồi."
Triệu Hùng lo lắng rằng một khi Đao Tu La biết Ngô Tranh đang điều trị tại bệnh viện Ánh Mặt Trời, hắn ta sẽ giết anh ấy. Đề nghị với Diệp Trát: "Anh Trát, tôi muốn đưa Ngô Tranh trở lại, để anh ấy điều trị ở nhà họ Diệp. Anh xem có thể không?"
"Không sao đâu. Chỉ là tôi nghe bác sĩ nói vết thương của Ngô Tranh rất nghiêm trọng, chưa qua giai đoạn nguy hiểm. Chúng ta hãy chờ cậu ấy vượt qua giai đoạn nguy hiểm đã."
Triệu Hùng gật đầu nói với Nông Tuyền: "Nông Tuyền, cậu đến bệnh viện Ánh Mặt Trời để bảo vệ Ngô Tranh cho đến khi cậu ấy vượt qua giai đoạn nguy hiểm."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!