Lý Thanh Tịnh lập tức ngừng buổi luyện tập, buổi tối cô định về phòng sẽ gọi con gái Triệu Dao Châu tiếp tục luyện tập, để Thẩm Văn Hải cùng Tần Tần Linh không phải nhìn thấy rồi buồn bã nữa.
Lý Thanh Tịnh lấy ra một ít khăn giấy, đưa cho Thẩm Văn Hải và Tần Tần Linh, để bọn họ lau nước mắt trên mặt mình.
Tần Tần Linh và Thẩm Văn Hải đều không biết người kia cũng mất đi bố mẹ và người thân của mình.
Tần Tần Linh tưởng rằng Thẩm Văn Hải là một người con trai hay khóc nhè. Thẩm Văn Hải cũng cho rằng Tần Tần Linh là một cô gái mau nước mắt, một bài hát vui tươi mà cô nàng có thể cảm động đến mức khóc lên như này.
Lý Thanh Tịnh bật TV lên, Triệu Hùng dùng điện thoại di động tìm một bộ phim hài cho mọi người xem. Như vậy tâm tình của mọi người sẽ không còn trở nên nặng nề nữa.
Lý Diệu Linh ngồi ở bên cạnh Triệu Hùng, vừa đập hạt dưa vừa tò mò hỏi Triệu Hùng: "Anh rể, mấy ngày nay anh có chuyện gì vậy, tìm cả ngày cũng không thấy được bóng dáng của anh đâu."
"Thì bận làm việc lớn đó! Sự nghiệp của chị gái em thành công như vậy, nếu anh không cố gắng, chắc chắn sẽ bị người khác chế giễu là ăn bám." Triệu Hùng trêu chọc cô em vợ Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh cười hì hì, nói: "Mấy năm nay anh ăn cơm chùa đâu có ít! Thật ra em không muốn cố gắng làm gì hết, hay là hai người nuôi em đi? Em cũng muốn ăn bám."
Lý Thanh Tịnh ngồi ở một bên nghe thấy em gái Lý Diệu Linh nói như vậy, trừng mắt nhìn cô ấy, nói: "Em còn nhỏ tuổi của mà đã không biết truy cầu rồi hả, đường nhân sinh còn dài đằng đẵng, về sau định dựa vào cái gì để đi tiếp? Sống trên thế giới này, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. Phải nhớ kỹ, dựa vào núi núi sẽ đổ, dựa vào người người sẽ chạy! Vả lại, một người con gái như em muốn ăn cái gì không ăn lại thích đi ăn cơm chùa, chẳng lẽ em thích bị người đàn ông nào đó bao nuôi em giống nuôi chim hoàng yến sao hả?"
Lý Diệu Linh phản bác lại, nói: "Có người bao nuôi em cũng rất tốt mà! Em sẽ không cần phải ngày nào cũng trôi qua mệt mỏi như thế này. Hơn nữa chị nhìn xem, sống như chim hoàng yến có phải tốt hơn không, ngày nào cũng được người khác tận tâm hầu hạ."
"Em..."
Lý Thanh Tịnh bị em gái Lý Diệu Linh chọc giận.
Người em gái này của mình quả thực không khác gì "Nhị thế tổ"*, mặc dù trong nhà có chút tiền tài, nhưng còn chưa tới tình trạng được xưng là giàu có. Vậy mà cô em gái Lý Diệu Linh này chẳng có chí tiến thủ gì cả, hằng ngày chỉ thích chạy ra quán ăn đêm, trải qua cuộc sống xa hoa lãng phí như những con cháu trong các gia đình có tiền tài đầy nhà.
(*Nhị thế tổ: Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.)
Nếu để cho cô em gái Lý Diệu Linh này biết Triệu Hùng đang nắm trong tay khối tài sản hàng nghìn tỷ thì chẳng biết cô ấy còn định ăn chơi lười biếng đến mức nào nữa. Chắc hẳn cô em gái Lý Diệu Linh này sẽ không làm bất cứ gì cả, mỗi ngày ôm đùi ăn bám Triệu Hùng.
Lý Thanh Tịnh không nể mặt cô em gái Lý Diệu Linh này nữa, khiển trách cô ấy một trận.
Lý Diệu Linh ghét nhất cảm giác khi bị chị gái kể lể dài dòng để mắng mình, chu cái miệng nhỏ nhắn, nói với vẻ không hài lòng rằng chị gái Lý Thanh Tịnh có khoảng cách thế hệ với cô ấy nên chị gái không hiểu được cảm giác của cô ấy đâu. Chỉ mới nói được mấy câu, chị gái Lý Thanh Tịnh đã bắt đầu muốn dạy dỗ mình. Lý Diệu Linh nghịch ngợm lẽ lưỡi về phía Lý Thanh Tịnh, bịt hai lỗ tai của mình rồi chạy lên lầu trốn vào phòng.
Lý Thanh Tịnh thật sự bị cô em gái Lý Diệu Linh chọc giận, giá trị quan nhân sinh của cô em gái Lý Diệu Linh thật là đáng sợ. Nếu như trong nhà không có tiền, liệu có phải cô em gái này sẽ đâm đầu vào mấy nơi không sạch sẽ để kiếm tiền ăn chơi không.
Triệu Hùng lo lắng bà xã Lý Thanh Tịnh sẽ bị cô em vợ Lý Diệu Linh chọc tức quá đà, vì vậy anh khuyên bảo Lý Thanh Tịnh một phen. Nói rằng mặc dù Diệu Linh Mặc hơi tùy hứng và bướng bỉnh nhưng vẫn chưa đến mức không có thuốc nào cứu được, chí ít cô em vợ Lý Diệu Linh còn lương thiện.
Lý Thanh Tịnh cũng hy vọng điều kỳ diệu sẽ xảy ra, nhưng cô không thấy chút hy vọng nào từ trên người cô em gái Lý Diệu Linh này.
Sau khi trở về phòng, Triệu Hùng ngồi trong phòng cảm thấy có chút nhàn rỗi, vì vậy anh lấy ra tác phẩm thư pháp "Lạc Ca Hành!" của Trương Húc mà anh đã giành được tại phòng đấu giá ở tỉnh Thanh Hóa.
Anh đã phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể lấy được bức thư pháp này. Nếu như không phải bởi vì bức thư pháp này đặc biệt, Triệu Hùng cũng sẽ không đấu giá cho bức thư pháp này.
Triệu Hùng cẩn thận nhìn chằm chằm vào " Lạc Ca Hành", càng nhìn càng cảm thấy bên trong bức thư pháp loáng thoáng có bóng người đang luyện kiếm.
Lúc này, Lý Thanh Tịnh trở về phòng.
Triệu Hùng đặt bức thư pháp "Lạc Ca Hành" trong tay xuống, hỏi bà xã Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, em đã giúp Tần Linh chuẩn bị phòng xong chưa?"
Lý Thanh Tịnh "Ừm!" một tiếng, nói: "Sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi! Tuy nhiên, em thấy cô nhóc Tần Linh này vừa khóc một trận, cô nhóc nói không tin người nhà của mình đã ra đi."
Sau khi nghe xong, Triệu Hùng nghiêm túc nói: "Mấy con chó bên Hoàng Long thật sự quá khốn nạn! Chúng ta cần phải đề phòng chu đáo hơn mới được."
Lý Thanh Tịnh cũng rất lo lắng, nếu như rơi vào tay mấy con chó bên Hoàng Long biết được thân phận thật sự của Triệu Hùng, e rằng về sau cô sẽ phải hoảng sợ lo lắng suốt ngày.
Sau khi thay quần áo ngủ, Lý Thanh Tịnh tựa vào bờ vai của Triệu Hùng, hai người thì thầm trò chuyện.
Cô lo lắng nói: "Triệu Hùng, em sợ quá!"
Triệu Hùng biết bà xã Lý Thanh Tịnh đang lo lắng cái gì, an ủi cô, nói: "Thanh Tịnh, đừng sợ! Mọi chuyện đều có anh."
"Thực ra, em sợ rằng con gái bọn mình sẽ gặp nguy hiểm."
"Sẽ không xảy ra đâu!" Triệu Hùng cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán của bà xã Lý Thanh Tịnh, nói: "Anh nhất định sẽ bảo vệ tốt Dao Châu."
"Bây giờ ngay cả võ công anh cũng không thể sử dụng, anh tính lấy cái gì để bảo vệ bọn em? "
Triệu Hùng nhất thời không trả lời được, quả thật hiện giờ anh không khác gì người bình thường. Nếu như gặp được cao thủ lợi hại có khả năng chiến đấu cao, anh còn chưa đủ trình để trở thành đối thủ của họ. Ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, nói gì đến việc bảo vệ người nhà. Đây chẳng phải là trò cười sao?
Triệu Hùng đột nhiên nghĩ rằng nếu mình có thể hiểu được võ công bên trong bức thư pháp "Lạc Ca Hành!" của Trương Húc thì tuyệt vời biết bao.
Triệu Hùng giơ tay lên thề, nói: "Thanh Tịnh, em cứ yên tâm đi! Chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không cho phép người khác tổn thương gia đình mình."
"Được rồi, thôi! Mặc dù lời này nghe có vẻ hư cấu, nhưng em rất thích nghe." Lý Thanh Tịnh mỉm cười.
Triệu Hùng cầm lấy bức thư pháp "Lạc Ca Hành" trên tủ đầu giường, mở ra trước mặt bà xã Lý Thanh Tịnh, hỏi: "Thanh Tịnh, em thực sự không nhìn ra cái gì bên trong tấm thư pháp này sao?"
Lý Thanh Tịnh lắc đầu, nói: "Em biết Trương Húc là nhà thư pháp nổi tiếng thời nhà Đường. Mặc dù thư pháp của ông ấy được viết theo lối viết thảo*, giữa những hàng chữ mạnh mẽ và tao nhã có thể thấy mỗi nét bút của ông ấy đều trông giống như một con rồng đang bay lượn. Từ khi anh nói này bên trong tấm thư pháp có khả năng ẩn giấu kiếm pháp, em đã tra xét một vài tư liệu liên quan tới ba nhân vật kiệt xuất thời nhà Đường. Trong đó bao gồm nhà thơ Lý Bạch nổi tiếng thời Đường hay còn được gọi là Thi Tiên, nhà thư pháp Trương Húc nổi tiếng thời nhà Đường và cả danh tướng Phỉ Mân thời nhà Đường. Mặc dù bọn họ là bạn bè tốt của nhau, nhưng bọn họ đều có một đặc điểm chung."
(*Lối viết thảo: Là một trong nhiều hình thức viết chữ trong nghệ thuật thư pháp. Có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh.)
"Đặc điểm chung gì?" Triệu Hùng nôn nóng hỏi bà xã Lý Thanh Tịnh.
"Thích rượu đó! Ba người này đều yêu rượu như yêu mạng của mình. Anh đừng quên, khi Trương Húc viết bức thư pháp "Lạc Ca Hành" này cũng là lúc sau khi ông ấy say rượu. Vì vậy, em nghĩ có lẽ anh nên uống chút rượu mới có thể hiểu rõ này ý nghĩa bên trong bức thư pháp này."
Triệu Hùng nghe vậy, trên mặt lộ ra nét mừng, anh cảm thấy bà xã Lý Thanh Tịnh Giảng nói rất có lý.
Lý Bạch nổi tiếng nghiện rượu, nghe đâu lúc Trương Húc say rượu đã từng từng nhúng mái tóc dài của mình vào mực, sau đó viết nên không ít tác phẩm xuất sắc vẫn còn lưu truyền đến nay.
Triệu Hùng ôm chầm lấy bà xã Lý Thanh Tịnh, hôn lên gò má mịm màng của Lý Thanh Tịnh, vui vẻ nói: "Anh đi lấy rượu ngay bây giờ đây!" Nói xong, anh xỏ dép rồi chạy vụt ra ngoài như một làn khói.
Nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng như này của Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh cảm thấy có phải đề nghị của mình là sai hay không. Hy vọng đừng đến lúc thử xong, bọn họ chẳng nhìn ra cái gì ở bên trong bức thư pháp, mà ngược lại còn khiến Triệu Hùng say khướt.
Khi Triệu Hùng đẩy cửa bước vào phòng, cô thấy anh cầm trong tay bốn bình rượu, hai bình rượu vang Pháp và hai bình Rémy Martin XO Excellence.
Triệu Hùng mở nắp bốn bình rượu, bất chấp tất cả, trực tiếp nâng lên bình Rémy Martin XO Excellence rồi làm một hơi hết phân nửa bình.
Thấy vẫn chưa lên men say, anh lại uống nốt nửa bình rượu còn lại.
Nhìn thấy Triệu Hùng chà đạp bản thân như vậy, Lý Thanh Tịnh cảm thấy có chút xót xa. Mặc dù Triệu Hùng thích luyện võ, nhưng cô biết lý do anh muốn xem bức thư pháp này cho bằng được là bởi vì trách nhiệm gia đình đè nặng trên vai.
Triệu Hùng không muốn mình tiếp tục trở nên vô dụng như thế này, cho nên anh mới có ý nghĩ hão huyền muốn tìm kiếm bước đột phá từ bức thư pháp "Lạc Ca Hành" của Trương Húc.
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng uống hết một bình rượu, sắc mặt cũng đã trở nên đỏ phơn phớt, quan tâm hỏi anh: "Anh cảm thấy thế nào?"
Triệu Hùng cầm lấy bức thư pháp "Lạc Ca Hành" trên tủ đầu giường, cẩn thận nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy giữa những hàng chữ có bóng người đang múa kiếm. Hơn nữa cái bóng người này không quá rõ ràng, mà chỉ mơ mơ hồ hồ, không khác mấy so với lúc anh không uống rượu.
Anh nghĩ rằng mình uống chưa đủ, lại mở thêm một bình rượu vang Pháp.
Lần này, anh trực tiếp tu nguyên một bình rượu vang Pháp vào trong bụng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!