Sau khi đứng dậy, Trần Văn Sơn dụi dụi mắt nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, cho tôi một điếu thuốc!”
Triệu Hùng từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc, ném cho Trần Văn Sơn một điếu, bản thân cũng châm một điếu.
Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, lúc nãy tôi đang suy nghĩ vài việc.”
“Suy nghĩ về chuyện tạp chí phụ nữ hay sao?” Trong lời nói của Triệu Hùng có và phần châm chọc.
Triệu Văn Sơn gật gật đầu nói: “Vài ngày trước, em gái của Hà Quý Nam là Hà Thanh Vân đã đến tìm tôi, đưa cho tôi hơn một tỷ, bảo tôi giúp cô ta điều tra hung thủ đã giết anh trai của cô ta.
Triệu Hùng ngạc nhiên, hỏi Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, có manh mối rồi sao?”
Trần Văn Sơn lấy lại cuốn “Tạp chí phụ nữ” từ trong tay Triệu Hùng, ở một chỗ trống, đã ghi ra một danh sách chi chít không dưới ba mươi cái tên.
“Đây là kẻ tình nghi hàng đầu đã tiếp xúc riêng với Hà Quý Nam ba ngày trước khi anh ta chết.” Trần Văn Sơn giải thích: “Kẻ giết Hà Quý Nam chắc chắn là người mà anh ta quen thuộc. Nếu không, thì anh ta cũng không vô duyên vô cớ mà chạy tới công viên nước làm gì. Tại thời điểm đó, khi hung thủ đẩy anh ta xuống hồ, bên trong móng tay của Hà Quý Nam đã giữ lại chút da thịt của đối phương. Có tiếp xúc cơ thể với đối phương, đây là kết quả xét nghiệm.”
Triệu Hùng liếc nhìn danh sách ghi chép trên tạp chí, rõ ràng có thấy tên của “Hán Văn Hiền”. Còn trên tờ xét nghiệm thì có bản khám xét da. Nói cách khác, chỉ cần lấy được mẫu da trên người của đối phương, nếu hai người có tiếp xúc, vậy thì có thể xác định thân phận của hung thủ.
Triệu Hùng đọc lại danh sách, trong danh sách có rất nhiều con nhà giàu của Hải Phòng. Còn có vài người là anh không biết.
Không có gì ngạc nhiên khi Hà Quý Nam và Hán Vân Hiển là những người anh cả trong giới của Hải Phòng vào thời điểm đó. Xung quanh họ có rất nhiều anh cả giàu có ở Hải Phòng.
Trần Văn Sơn giải thích: "Vốn dĩ tôi không muốn nhận vụ án này. Tôi muốn trực tiếp đến tỉnh lỵ để điều tra vụ án của cậu. Nhưng vụ án của Quý Nam luôn khiến tôi cảm thấy kỳ lạ. Vì vậy, tôi đã nhận lời."
Triệu Hùng gật đầu, sau khi hút một điếu thuốc, nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, ở trong danh sách phía trên này, có bao nhiêu người chắc chắn không phải là hung thủ?"
"Mười bảy người, còn mười lăm người thì không chắc. Một số đã đi ra ngoài và không ở nhà, và một số đã rời khỏi Hải Phòng. Điều này càng làm tăng thêm độ khó giải quyết vụ án!"
Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, trước tiên anh nên đến tỉnh lỵ tra giúp tôi kẻ sát nhân trước được không? Hơn nữa Hán Vân Hiền đang ở tỉnh lỵ. Trước tiên anh có thể điều tra gã ta. Lỡ như gã ta là hung thủ thì sao?"
"Được! Vậy tôi sẽ đi ngay lập tức."
“Không vội!” Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn, “Ngày mai tôi đi Trường Bạch lập cơ sở đạn dược, ước chừng một tuần nữa tôi sẽ trở lại. Ngày mai anh cũng có thể rời đi! Trưa nay chúng ta đến nhà Trọng Ảnh, ăn uống no nê một bữa. "
“Được rồi!” Trần Văn Sơn đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Khi Triệu Hùng nhìn thấy Trần Văn Sơn lấy lại tạp chí phụ nữ trong tay anh rồi lại cẩn thận cất tạp chí đi. Anh thoáng thấy cảnh này thì nhíu mày.
Trần Văn Sơn hình như đặc biệt coi trọng cuốn tạp chí phụ nữ này!
Lẽ nào… trong lòng Triệu Hùng có một suy nghĩ táo bạo, nhưng không nói ra cho Trần Văn Sơn biết.
Hai người nói chuyện được một lúc thì Nông Tuyền đã lái xe đến rồi.
Nông Tuyền hừng hực khí thế bước vào trong văn phòng thám tử, nói với Triệu Hùng và Trần Văn Sơn: “Cậu chủ, đồ ăn đã mua xong hết cả rồi, đi thôi!”
Triệu Hùng “Ừ” một tiếng, dẫn theo Trần Văn Sơn rời khỏi văn phòng thám tử.
Triệu Hùng đậu xe ở trước cửa văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn, ba người cùng nhau lên chiếc xe còn lại, hưởng thẳng về phía nhà Trọng Ảnh.
Trong số ba người, chỉ có Nông Tuyền đã từng tới nhà Trọng Ảnh.
Điều khiến Triệu Hùng không ngờ tới được là bên ngoài nhà của Trọng Ảnh, trước sau đều có sân lát gạch đỏ.
Nhà của Trọng Ảnh không phải là cao ốc nhưng sân trước và sân sau đều rất sạch sẽ.
Bên trong viện nuôi hai con chó lưng đen, vừa nghe thấy tiếng động, chúng đã sủa “Gâu gâu!”.
Nông Tuyền hét lên đầy ồn ào: “Trọng Ảnh! Trọng Ảnh! Chúng tôi đến rồi.”
Sau khi mở cửa ra, Trọng Ảnh bước ra từ trong phòng.
Bước chân của anh ta nhẹ nhàng uyển chuyển, hướng thẳng về phía ba người Triệu Hùng, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền cười cười, nói với hai con chó đang sủa một tiếng: “Đen, Trắng, đừng sủa nữa!”
Nói cũng kỳ lạ, Trọng Ảnh vừa mới hét lên một tiếng, hai con chó ấy quả nhiên ngừng sủa, ngồi xổm trên đất vẫy vẫy cái đuôi.
Triệu Hùng chưa bao giờ nghe Trọng Ảnh nói về chuyện gia đình của mình, anh cứ tưởng Trọng Ảnh vẫn chưa kết hôn. Kết quả là, chân trước Trọng Ảnh vừa bước ra, chân sau có một người phụ nữ đi theo.
Người phụ nữ đó không quá xinh đẹp, chỉ ở mức trung, nhưng thoạt nhìn lại là loại phụ nữ khá giả.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hùng cảm thấy có chút kỳ lạ. Rõ ràng là trong nhà có một người phụ nữ, vậy tại sao không để vợ anh ta mà khăng khăng bắt họ họ tự mang đồ đến.
Trọng Ảnh lên tiếng chào hỏi ba người: “Mọi người đến rồi sao?”
Triệu Hùng “Ừ” một tiếng, nói với Trọng Ảnh: “Trọng Ảnh, hoàn cảnh nhà anh không tệ nha!”
Trọng Ảnh cười cười và nói “Làm sao so sánh được với các cậu. Nhưng tôi thích không gian ở nơi đây.”
Triệu Hùng nhìn bao quát một lượt khắp nơi, chỉ nhìn thấy bốn phía đều là những ngọn núi trập trùng. Ở cái thị trấn khói bụi này, quả thật là một nơi để an cư.
Nông Tuyền cầm trong tay hai túi lớn thức ăn chín và ít đồ ăn vặt mua từ siêu thị, đưa cho người phụ nữ đứng đằng sau nói: "Chị dâu, giao cho chị đấy!"
Người phụ nữ mỉm cười, không nói gì mà lẳng lặng cầm túi thức ăn bước vào trong phòng.
Theo lý mà nói, lần này gặp mặt, Trọng Ảnh nhất định sẽ giới thiệu vợ mình cho Triệu Hùng và Trần Văn Sơn. Hoặc là vợ của Trọng Ảnh sẽ chủ động chào hỏi với hai người bọn họ. Nhưng cô ấy cứ như vậy mà cầm đồ ăn đi mất, rõ ràng là rất bất lịch sự.
Nghe Trọng Ảnh giải thích: “Cô ấy bị câm điếc, mọi người đừng để bụng nhé.”
“Người câm điếc sao?”
Triệu Hùng không ngờ lại như vậy, khuôn mặt lộ rõ biểu cảm kinh ngạc.
Sau khi bước vào phòng, Triệu Hùng nhìn thấy người phụ nữ của Trọng Ảnh đang bận rộn trong bếp.
Cô ấy cười với Triệu Hùng và Trọng Ảnh
Triệu Hùng ngẩn người không nói nên lời, chỉ có thể mỉm cười lịch sự.
Triệu Hùng nói với Trọng Ảnh: “Trọng Ảnh, vợ của cậu không tệ!”
“Cô ấy vẫn chưa phải là vợ của tôi.” Trọng Ảnh nói.
“Không phải sao?”
Triệu Hùng và Trần Văn Sơn vừa nghe thấy liền cảm thấy kinh ngạc.
Nghe Trọng Ảnh giải thích: “Cô ấy là người phụ nữ mà tôi cứu được. Có điều, tôi định sắp kết hôn với cô ấy. Tới lúc đó, các cậu nhớ đến uống rượu mừng đấy.”