Sau khi nói chuyện xong với vợ mình Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng đến bên cạnh Thẩm Hải.
Anh nhìn thấy Thẩm Hải đang đứng tấn, hai chân đã bắt đầu run rẩy. Nhìn đồng hồ bấm giờ bên cạnh, rõ ràng là vẫn còn tận mười mấy phút nữa cơ.
Triệu Hùng hỏi Thẩm Hải: “Cậu còn có thể kiên trì được nữa không?”
“Có thể!” Gương mặt Thẩm Hải tỏ rõ vẻ cương nghị.
“Rất tốt, tiếp tục luyện tập đi! Không được lười biếng.” Triệu Hùng quay người trở về ngồi trên ghế sô pha.
Sau khi Lý Thanh Tịnh dẫn con gái Dao Châu lên lầu, rất nhanh chóng cô đã dỗ được cô bé ngủ rồi.
Cô xuống lầu ngồi bên cạnh Triệu Hùng, thấy Thẩm Hải đã luyện công xong, cô vội vàng đưa cho cậu chiếc khăn để cậu lau mồ hôi.
Con cái nhà người ta lớn như vậy chính là thời điểm được hưởng thụ niềm vui gia đình bên bố mẹ. Còn Thẩm Hải còn nhỏ tuổi, lại tiếp nhận sự đau đớn khác người thường. Điều này đối với Thẩm Hải mà nói, là sự tôi luyện, và cùng là sự lột xác trên con đường trưởng thành của cậu.
Lý Thanh Tịnh đi xuống bếp gọt một đĩa dưa hấu mang lên, nói với Triệu Hùng và Thẩm Hải: “Ăn dưa đi!”
Triệu Hùng cầm một miếng dương nói với Thẩm Hải: “Thẩm Hải, cậu ngồi đi! Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Thẩm Hải ngoan ngoãn ngồi lên trên một chiếc ghế da nhỏ, giống như đang tiếp nhận sự dạy dỗ vậy.
Lý Thanh Tịnh không biết Triệu Hùng muốn làm gì, cô cầm lấy một miếng dưa hấu, khóe miệng khẽ nhếch lên, cắn lấy một miếng dưa hấu nhỏ.
Liền nghe thấy Triệu Hùng hỏi Thẩm Hải: “Thẩm Hải, cậu là người ở đâu?”
“Người ở Tỉnh Cà Mau ạ!”
Triệu Hùng nghe thấy nhíu mày lại, tiếp tục truy hỏi: “Vậy sao cậu lại đến đây?”
“Là chú Trung đưa tôi đến đây.”
“Vậy thì ai là người giết hại bố mẹ cậu vậy?”
“Tôi không biết nữa! “ Thẩm Hải lắc lắc đầu nói: “Ngày hôm đó làng của chúng tôi có rất nhiều người chết, những người kia chính là sát thủ, nếu như tôi không trốn bên trong một cái giếng cạn, thì cũng khó mà thoát được.”
“Vậy trong làng của các cậu còn có những người khác không?”
“Có!” Thẩm Hải gật gật đầu.
Triệu Hùng hỏi Thẩm Hải với sắc mặt nghiêm nghị: “Cậu còn nhớ được đường về nhà hay không?”
“Sư phụ, ông sẽ không định đưa tôi trở về nhà đấy chứ?” Từ trong ánh mắt Thâm Hải hiện rõ lên vẻ sợ hãi.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không đưa cậu về nhà đâu. Chỉ là muốn khi cậu và Dao Châu được nghỉ hè, sẽ về quê cậu một chuyến, thuận tiện làm lễ truy điệu cho ba mẹ cậu. Để bọn họ biết hiện giờ cậu vẫn sống ổn. Thêm một mục đích là để điều tra xem người giết hại bố mẹ cậu là ai.”
Thẩm Hải nghe xong mới yên tâm. Cậu bé đứng dậy, cung kính hành lễ với Triệu Hùng, nói: “Cảm ơn sư phụ.”
“Chú Trung có biết kẻ thù của cậu là ai không? Triệu Hùng hỏi thêm một câu.
“Biết chứ, nhưng ông ấy không nói cho tôi biết.”
Triệu Hùng gật đầu, nói với Thẩm Hải: “Không có chuyện gì nữa rồi, cậu trở về phòng ngủ đi!”
Trước hết Thẩm Hải nói với Triệu Hùng “Sư phụ ngủ ngon” sau đó quay sang Lý Thanh Tịnh “Chúc cô ngủ ngon!”. Nói xong, cậu quay người bước lên lầu.
Trên tay Lý Thanh Tịnh vẫn đang cầm nửa miếng dưa hấu cắn dở, ngồi bên cạnh Triệu Hùng. Nhẹ nhàng chu môi hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh thực sự định tới quê hương của Thẩm Hải để xem sao?”
“Ừ!” Triệu Hùng gật gật đầu, nói với vợ mình Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, thân thế của Thẩm Hải rất đáng thương. Cũng đúng lúc Dao Châu sắp được nghỉ hè rồi. Tới lúc đó chúng ta coi như là đi du lịch, tiện đường đưa Thẩm Hải về quê thằng bé, em thấy thế nào?”
“Được! Nếu như anh đã muốn đi vậy thì em sẽ đi cùng anh. Dao Châu vẫn luôn đòi đi máy bay, nhân tiện hoàn thành tâm nguyện này cho con bé luôn. Nhưng mà, anh đã hỏi chú Trung chưa. Rốt cuộc thì thù hận như thế nào mà lại đi giết ba mẹ nhà người ta như thế?”
“Mấy ngày nay, chuyện ở Thanh Hóa tương đối nhiều, nên anh chưa kịp hỏi cụ thể. Bây giờ anh sẽ gọi điện cho chú Trung để hỏi xem sao.”
Triệu Hùng nói xong, liền nhấn số điện thoại của chú Trung.
Lúc gọi tới số điện thoại trên, từ bên trong điện thoại phát ra tiếng “Bíp bíp!”. Triệu Hùng gọi liên tục hai lần đều như vậy.
Sau khi cúp máy, anh quay sang vợ mình lắc lắc đầu, nói là không gọi được.
Triệu Hùng cảm thấy có chút kỳ lạ, theo lý mà nói Tập Trung giao Thẩm Hải cho mình, thì ông ta nhất định phải gọi điện tới chứ. Nhưng thời gian lâu như vậy rồi, Tập Trung không những không gọi điện cho anh, mà ngay cả gọi điện cho Thẩm Hải cũng không.
Chuyện này khiến cho Triệu Hùng cảm thấy khó mà tin được!
Sau khi Lý Thanh Tịnh ăn xong miếng dưa, cô đặt vỏ vào trong đĩa. Cô lau tay, kéo lấy tay của Triệu Hùng nói: “Đừng suy nghĩ nữa, cũng tối rồi, chúng ta mau đi nghỉ ngơi thôi!”
Triệu Hùng bắt gặp đôi mắt đẹp chan chứa tình cảm của vợ mình Lý Thanh Tịnh, anh liền đứng dậy ngay.
Anh thực sự không thể hiểu được tâm tư của Lý Thanh Tịnh, sao mà thái độ của cô với anh lại lúc nóng lúc lạnh vậy.
Triệu Hùng đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của vợ mình Lý Thanh Tịnh, cùng với cô đi lên lầu.
Vừa mới bước vào trong phòng, Lý Thanh Tịnh liền chủ động nhón chân lên đặt một nụ hôn lên môi Triệu Hùng.
Niềm vui đến đột ngột quá rồi!
Triệu Hùng không ngờ vợ mình lại chủ động như vậy, anh trực tiếp ép thẳng cô vào tường, bắt đầu hôn một cách cuồng nhiệt. Hai tay Lý Thanh Tịnh vòng lên ôm lấy cổ của Triệu Hùng, Triệu Hùng cũng nhiệt tình đáp lại.
Nhưng đúng lúc Triệu Hùng chuẩn bị thực hiện động tác để tiến thêm một bước nữa, Lý Thanh Tịnh lại đột nhiên ngừng lại, nhẹ nhàng đẩy Triệu Hùng ra. Mắt cô quyến rũ mê người, cô nói: “Thôi được rồi, thưởng thức được vị ngon ngọt rồi vẫn không hài lòng hả? Anh quên là bác sĩ Hoa Di đã bảo cấm làm chuyện vợ chồng rồi hay sao.”
Trong lòng Triệu Hùng tràn đầy niềm thất vọng!
Nếu như không phải vì anh bị nội thương, thì hôm nay anh có thể “nước chảy thành sông” viên mãn ở bên vợ mình rồi. Đúng lúc quan hệ của hai người đã có sự tiến bộ vượt bậc, vì vậy Triệu Hùng cũng không thể nhất thời vội vã được.
Anh ôm vợ mình vào lòng, áp khuôn mặt mình lên khuôn mặt xinh đẹp mịn màng của cô và hỏi: “Thanh Tịnh, sao hôm nay em lại chủ động như vậy?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Tịnh ửng đỏ, nhẹ nhàng mở miệng nói nhỏ: “Không phải là ngày kia anh phải đi Trường Bạch rồi sao? Chúng ta lại không được gặp nhau thêm một tuần nữa rồi. Người ta đều nói là, sự chia ly chia rẽ vợ chồng mới cưới! Vì vậy, em mới…”
Triệu Hùng ôm lấy Lý Thanh Tịnh nói nhỏ: “Nhưng mà vết thương trong người của anh, nếu như không khỏi được thì phải làm sao?”
“Không đâu, anh đừng nói linh tinh.”
“Anh sợ lỡ như…”
Lý Thanh Tịnh ngắt lời Triệu Hùng: “Kể cả như vậy thì em cũng không rời xa anh đâu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!