Sau khi rời khỏi nhà họ Đào, Triệu Hùng lái xe đưa em vợ Lý Diệu Linh trở về căn phòng ở Lâm Phủ gia viên để học phụ đạo.
Còn Lý Thanh Tịnh, Dao Châu, Thẩm Hải, Lý Quốc Lâm và Đào Yên Hoa thì do Đăng Gia Hân và người nhà họ Đào hộ tống đưa về biệt thự “Ngã Nguyệt Đàm”.
Lúc ra khỏi nhà họ Đào, Triệu Hùng có nói qua với Lý Thanh Tịnh, chuẩn bị giúp đỡ một chút cho Phùng Anh Nam về mặt tài chính. Dù sao thì Phùng Anh Vũ cũng xảy ra chuyện, một mình Phùng Anh Nam trông nom hai đứa trẻ cũng không phải dễ dàng gì.
Chuyện này là do Triệu Hùng báo cáo, Lý Thanh Tịnh biết tâm trạng của Triệu Hùng có chút không thoải mái. Cô nói với anh, để anh liệu sự mà làm, tự quyết định chuyện này.
Sau khi đến căn hộ ở Lâm Phủ Gia Viên, Lý Diệu Linh thấy dáng vẻ đầy tâm sự của Triệu Hùng, liền hỏi anh: “Anh rể, trông có vẻ như anh không được vui đúng không?”
“Có thể là chưa nghỉ ngơi đàng hoàng.” Triệu Hùng không muốn thổ lộ chuyện này với Lý Diệu Linh.
Cái con nhóc này giống như người vô tâm vậy, cả ngày chỉ sống trong thế giới riêng của mình.
Không phải bởi vì cô ấy là em gái ruột của Lý Thanh Tịnh thì Triệu Hùng không dạy dỗ nó tử tế không được, cô ấy đã bị Lý Quốc Lâm và Triệu Thiên Trúc chiều hư mất rồi.
Lý Diệu Linh đến bên cạnh Triệu Hùng, nũng nịu hỏi anh: “Anh rể, Châu Dao được nghỉ rồi, anh với chị em chuẩn bị đưa nó đi đâu chơi thế?”
“Vẫn còn chưa nghĩ đến.” Triệu Hùng cảm thấy lời nói của em vợ Lý Diệu Linh có hàm ý gì đấy, anh nhìn cô ấy và nói: “Em muốn làm cái gì?”
“Mọi người lúc ra ngoài chơi có thể đưa em theo với được không?” đôi mắt xinh đẹp của Lý Diệu Linh nhìn chăm chăm vào Triệu Hùng nhẹ nhàng cười hỏi.
“Hỏi chị gái em đi, em cũng không phải không biết. Chuyện vặt trong gia đình bọn anh do chị em quyết định!”
Sau khi Lý Diệu Linh nghe Triệu Hùng nói, cười sằng sặc nói với Triệu Hùng:
“ Anh rể, anh cũng buồn cười quá rồi đấy. Ý anh là, chuyện lớn trong nhà do anh làm chủ, còn chuyện nhỏ là do chị em làm chủ hả?”
“Đúng thế! Thì sao?” Triệu Hùng bị em vợ Lý Diệu Linh cười đến không hiểu chuyện gì.
Lý Diệu Linh cười chế giễu Triệu Hùng: “Chuyện trong nhà anh bất luận là lớn hay nhỏ, chưa một lúc nào em thấy anh được làm chủ cả. Còn dám nói chuyện lớn trong nhà do anh làm chủ. Anh cứ chém gió nữa đi! Người khác không biết về anh, chứ em đây thì biết thừa.”
Triệu Hùng nhíu mày lại nói: “Cái gì, trong mắt em anh là một người cam chịu như vậy sao?”
“Không phải cam chịu mà là chị em quá áp đảo rồi. Em chỉ thắc mắc là với ngoại hình, tài trí của chị em sao lại có thể chấp nhận anh làm chồng được chứ?”
Triệu Hùng đưa tay lên đầu Lý Diệu Linh gõ một cái, nói với cô ấy: “Tiền tiêu vặt học kỳ sau của em không có nữa đâu nhé.”
Lý Diệu Linh vừa nghe xong lập tức ôm lấy chân của Triệu Hùng, dùng giọng điệu mềm mỏng nói: “Anh rể, em sai rồi, Anh đừng cắt tiền tiêu vặt của em được không. Anh rể của em đẹp trai ngời ngời, ngọc thụ lâm phong, chỉ có anh mới xứng với chị của em thôi!”
“Cái con ranh con này nói chuyện giả dối. Có điều, anh thích! Chuyện tiền tiêu vặt, anh sẽ suy nghĩ lại.” Triệu Hùng bóp cằm nói.
Lý Diệu Linh trông thấy, vội nắm chặt tay thành nắm đấm, nhẹ nhàng đấm lên chân Triệu hùng, vừa đấm bóp vừa nịnh bợ nói: “Anh rể, anh nhất định mệt lắm rồi đúng không! Em giúp anh đấm chân một chút nhé.”
Triệu Hùng giống như một ông lớn, ngồi dựa vào sofa, tận hưởng một cách thoải mái.
Có một cô em vợ cũng không tệ, tuy là con nhóc Lý Diệu Linh này tuy là hơi vô tâm, nhưng lúc ngoan ngoãn, thì cũng có tác dụng phết.
Nhưng đáng tiếc là, Triệu Hùng còn chưa kịp tận hưởng được quá ba phút, thì chuông cửa vang lên.
“Cô giáo Nam đến rồi!” Lý Diệu Linh đứng dậy mở chốt cửa.
Không lâu sau, Phùng Anh Nam ăn mặc rất chuyên nghiệp xách một chiếc túi bước vào.
Phùng Anh Nam lần lượt chào hỏi Triệu Hùng và Lý Diệu Linh.
Cô ta vốn không biết ngày hôm đấy Triệu Hùng ở trại tạm giam Nam Thành đã nhìn thấy cảnh cô ta dẫn theo mẹ là Lưu Mỹ Lan cùng với hai đứa trẻ đi thăm tù.
Triệu Hùng nhìn thấy nụ cười mạnh mẽ của Phùng Anh Nam, khuôn mặt anh có chút phiền muộn, trong lòng có chút ngậm ngùi!
Nói gì thì nói, con trẻ là vô tội.
Phùng Anh Nam vẫn chưa kết hôn, Lưu Mỹ Lan cũng gần năm mươi tuổi rồi. Để hai mẹ con họ kéo theo hai đứa trẻ cùng chung sống khổ cực, quả thật là không dễ dàng gì.
Trong lúc Phùng Anh Nam dạy phụ đạo cho Lý Diệu Linh, Triệu Hùng trong lòng vẫn luôn đau đáu về vấn đề này.
Trên thế giới này, những gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng những gia đình bất hạnh lại có những nỗi khổ riêng.
Ấn tượng của Triệu Hùng đối với hai người Lưu Mỹ Lan và Phùng Anh Nam không tệ.
Sau khi dạy xong, Triệu Hùng lái xe đưa Phùng Anh Nam trở về ký túc xá Sở Mai Ánh.
Đang đi được nửa đường, Phùng Anh Nam nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh đang cho tôi xuống hở con đường phía trước gần phố Tam Đạo là được rồi, đêm nay tôi không về nhà, chuẩn bị qua đêm ở nhà bạn.
Triệu Hùng “Ừ” một tiếng, theo lời dặn dò của Phùng Anh Nam, dừng xe gần phố Tam Đạo.
Phòng của Lưu Mỹ Lan ở gần chỗ này, Phùng Anh Nam nhất định là đi tìm mẹ của cô ta Lưu Mỹ Lan.
Đợi Phùng Anh Nam rời khỏi, Triệu Hùng nói với em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, em ở trên xe đợi anh một lát, anh đi xem cô giáo Nam, tránh để cô ấy gặp phải chuyện không may.”
Lý Diệu Linh nhếch khóe miệng, không thoải mái nói: “Anh rể, Có phải anh quan tâm quá tới cô giáo Nam rồi không? Không phải là anh nhìn thấy cô giáo Nam có vài phần nhan sắc, nên động lòng riêng rồi đúng không? Chị gái em xinh đẹp hơn cô ta nhiều, ngay cả em cũng còn xinh đẹp hơn cô ta.”
Triệu Hùng hất cái trán của em vợ Lý Diệu Linh lên, nói với cô ấy: “Em nghĩ cái gì thế. Ngoan ngoãn ngồi trên xe đi!” Nói xong, Triệu Hùng thoang thả rời đi
Triệu Hùng biết được địa chỉ của Lưu Mỹ Lan từ chỗ của Trần Văn Sơn.
Anh đi thẳng về hướng phố Tam Đạo tòa nhà số ba mươi hai Đơn Nguyên 1, lúc đến phòng số năm lẻ ba, Triệu Hùng nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
“Ai đấy?” Giọng Lưu Mỹ Lan vọng ra từ trong phòng.
“Là cháu, Triệu Hùng.”
Lúc Lưu Mỹ Lan và Phùng Anh Nam nghe thấy cái tên Triệu Hùng, hai mẹ con đồng thời nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!