Lý Thanh Tịnh đang ở trong phòng làm việc giải quyết công việc của công ty, không có tâm trạng nói chuyện ẩn ý với Triệu Hùng. Cô cố tình dọa Triệu Hùng, nếu anh không nói thì cô sẽ cúp máy!
“Đừng cúp máy! Là Hán Vân Hiển.” Triệu Hùng sợ Lý Thanh Tịnh cúp điện thoại, vội vàng giải thích.
“Hán Vân Hiển?” Lý Thanh Tịnh nghe vậy nhíu mày lại, hỏi Triệu Hùng: “Nhà họ Hán và nhà họ Hà đều suy sụp rồi, không phải gã ta đã chạy trốn đến Tập đoàn Cao đạt ở tỉnh Thanh Hóa rồi sao? Sao lại chạy về đầu tư vào công ty Bắc Giang?”
“Chắc là muốn nhắm vào anh. Dù sao thì anh chính là người đạp đổ Tập đoàn Hạo Thành và công ty nhà họ Hà.”
“Vậy anh định làm thế nào?” Lý Thanh Tịnh lo lắng dò hỏi.
“Không sao cả, anh đã cho Hồ Dân theo dõi công ty Bắc Giang rồi. Sẽ không để Hán Vân Hiển gây ra bất kỳ sóng gió nào đâu.”
“Cẩn thận một chút, Hán Vân Hiển là một người vô cùng mưu mô!” Lý Thanh Tịnh phân tích cho Triệu Hùng: “Sở dĩ nguyên nhân Hán Vân Hiển động đến anh là vì gã ta vẫn chưa hề biết được thân thế của anh. Giả sử hắn biết được thân phận của anh, với tính cách của gã ta nhất định sẽ trả thù anh.”
Triệu Hùng có thể nhận ra được sự quan tâm của vợ anh Lý Thanh Tịnh dành cho anh qua những điều cô nói, anh vô cùng cảm động, anh am ủi Lý Thanh Tịnh: “Yên tâm đi, Thanh Tịnh! Anh sẽ không để Hán Vân Hiển đạt được mục đích đâu. Em làm việc đi!”
Sau khi cúp điện thoại, anh lấy lại cảm xúc, nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, hôm nay anh cả trong giới thương gia từ nơi khác tới, cậu đừng hành động hấp tấp, đến lúc đó hãy làm việc theo ám hiệu của tôi.”
“Tôi biết rồi, cậu chủ!” Nông Tuyền tỏ vẻ không hề quan tâm.
Bản tính Nông Tuyền thích đánh nhau, nếu như một ngày không được đánh nhau, cậu ấy sẽ ngứa tay, trong đầu chỉ ước có người đến gây sự.
Sau khi Triệu Hùng lái xe đến công ty giải trí Húc Nhật Đông Thăng, anh dẫn Nông Tuyền lên tầng.
Hoàng Nguyệt Ánh lo lắng ông chủ của Hùng Lạc, Tằng Chấn đến gây sự nên cho nhân viên nghỉ phép rồi.
Trong công ty chỉ có Hoàng Nguyệt Ánh và vệ sĩ riêng của cô ta Long Thất, và cùng một số nhân viên bảo vệ của công ty.
Thấy Triệu Hùng đến, Hoàng Nguyệt Ánh chủ động chạy đến tiếp đón.
Hoàng Nguyệt Ánh đã ngoài ba mươi tuổi, nét mặt lúc nào cũng ra vẻ phong tình. Triệu Hùng thật không hiểu được tại sao với điều kiện của Hoàng Nguyệt Ánh lại không kết hôn.
“Anh Hùng, cậu đến rồi?” Hoàng Nguyệt Ánh cười tươi như hoa chào hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu, hỏi Hoàng Nguyệt Ánh: “Chị Ánh, cậu chủ nhà họ Tằng sao rồi?”
“Vẫn ổn!” Hoàng Nguyệt Ánh cười nói: “Để cậu ta nhịn đói một ngày, cũng bắt đầu ăn bánh ngô rồi.”
“Đúng vậy! Điều kiện của gia đình cậu ta quá tốt, để cậu ta nếm một chút mùi vị khổ cực cũng tốt cho sự trưởng thành của cậu ta.”
Hoàng Nguyệt Ánh nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của Triệu Hùng tủm tỉm cười, đôi mắt xinh đẹp, hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, Tằng Chấn, ông chủ của Hùng Lạc là một người có chỗ dựa rất chắc chắn, cậu thực sự không sợ ông ta trả thù anh sao?”
“Nếu như sợ Hùng Lạc, làm sao chúng ta có thể đứng vững ở Hải Phòng được. Yên tâm đi, ông ta sẽ không dám gây sự trên địa bàn của chúng ta đâu. Đúng rồi có tin tức gì về ông chủ Hùng Lạc chưa?”
“Chắc sắp có rồi, nghe nói chín giờ sáng nay máy bay đã đến tỉnh Thanh Hóa, rồi tiếp tục đi xe đến Hải Phòng, ước chừng khoảng mười hai giờ hơn gần một giờ đến nơi.”
Triệu Hùng nhìn đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn kịp. Nói với Hoàng Nguyệt Ánh: “Chị Ánh, cho người đặt một chút đồ ăn, trưa nay chúng tôi ăn ở công ty.”
“Vâng!” Thời gian Hoàng Nguyệt Ánh và Triệu Hùng làm việc với nhau cũng không ngắn, cô ta biết anh không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh.
Cô ta đang định dặn dò Long Thất đặt đồ ăn thì nghe Triệu Hùng nói: “Đúng rồi, đặt nhiều hơn năm phần đồ ăn, tôi sợ chút nữa sẽ không đủ đồ ăn.”
Nông Tuyền nghe vậy mừng thầm trong lòng, cậu ấy biết Triệu Hùng suy nghĩ cho cậu ấy.
Hoàng Nguyệt Ánh nghe Triệu Hùng nói vậy, nói thầm trong lòng!
Người trong công ty, cộng thêm Triệu Hùng và Nông Tuyền, tổng cộng mới có mười ba người.
Để đảm bảo chắc chắn, Hoàng Nguyệt Ánh bảo Long Thất đặt hai mươi phần thức ăn.
Chuyện này bắt nguồn từ Phan Ngọc Anh. Vì vậy anh gọi điện cho Phan Ngọc Anh, kêu cô ấy đến công ty ngay lập tức.
Hoàng Nguyệt Ánh không hiểu, hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, cậu gọi Ngọc Anh đến đây làm gì?”
Triệu Hùng giải thích nói: “Chuyện này bắt nguồn từ Ngọc Anh, bắt buộc phải giải quyết trước mắt Ngọc Anh mới được. Nếu không e là sau này cái tên Tằng Thần Nam này vẫn làm phiền Ngọc Anh.”
Hoàng Nguyệt Ánh gật đầu.
Khoảng hai mươi phút sau, Phan Ngọc Anh mặc một chiếc áo da ngắn màu đen đến công ty.
Tóc của Phan Ngọc Anh xõa xuống vai trông thật thuần khiết và xinh đẹp. Mặc dù không mặc đồ hiệu nổi tiếng nhưng cũng không giấu được nét đẹp trời cho.
Phan Ngọc Anh đã biết được chuyện của công ty thông qua đồng nghiệp, sau khi đến đây, cô ấy cười tươi xinh đẹp lần lượt chào hỏi triệu Hùng và cả Hoàng Nguyệt Ánh.
Trùng hợp đúng lúc này, đồ ăn được giao tới nơi.
Triệu Hùng chưa nói được chuyện gì với Phan Ngọc Anh thì gọi mọi người ăn cơm.
Tằng Thần Nam nhịn đói một ngày, trong bụng chỉ có một ít bánh ngô. Sau khi mũi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn cậu ta không ngừng đập cửa, hét lớn: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Triệu Hùng nói với Hoàng Nguyệt Ánh: “Chị Ánh, cho người mang một ít đồ ăn cho Tằng Thần Nam.”
Hoàng Nguyệt Ánh trả lời một tiếng, đích thân mang một ít đồ ăn đến đưa cho bảo vệ, kêu anh ta mang cho Tằng Chấn Nam.
Trước đây, Tằng Thần Nam chưa bao giờ ăn loại đồ ăn tầm thường này.
Nhưng cậu ta đã nhịn đói suốt một ngày rồi, chỉ ăn một ít bánh ngô, trong mắt Tằng Chấn Nam, những món đồ ăn này là những món ăn ngon nhất thế gian.
Lúc này Phan Ngọc Anh mới biết cậu chủ của Hùng Lạc bị giam lỏng ở công ty.
Cô ấy đoán đây là ý của Triệu Hùng, cô ấy khẽ mở đôi môi đỏ thắm hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, sao anh lại giam giữ cậu chủ của Hùng Lạc ở đây?”
“Tôi cũng không giam giữ cậu ta, chỉ là do Tằng Thần Nam dẫn người đến đập phá công ty, đương nhiên tôi phải chờ bố của cậu ta đến bồi thường thì mới thả cậu ta ra được. Nếu như để tên nhóc này đi mất thì tôi biết đi đâu tìm người đòi tiền đây.”
Phan Ngọc Anh gắp cho Triệu Hùng một cái đùi gà, nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Anh Hùng, anh ăn đi!”
Hoàng Nguyệt Ánh ở bên cạnh nhìn thấy vậy khẽ mỉm cười, không ngờ rằng Phan Ngọc Anh cũng biết cư xử.
Việc Phan Ngọc Anh gắp cho Triệu Hùng miếng đùi gà cũng không có ý gì khác, đừng thấy ngoài miệng Triệu Hùng nói không để ý. Thực ra, Phan Ngọc Anh biết, sở dĩ Triệu Hùng làm như vậy là có liên quan mật thiết đến cô ấy, là anh muốn ra mặt giúp cô ấy. Vậy nên, xuất phát từ sự cảm ơn, Phan Ngọc Anh mới gắp cho Triệu Hùng một cái đùi gà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!