Triệu Hùng trả lời lại Phan Ngọc Anh nói: “Tôi đang công tác trên tỉnh thành! Ngọc Anh, phim của các cô thế nào rồi?”
“Còn không đến một tháng nữa là có thể hoàn thành rồi. Nhân tiện lầm này anh đến đây, tôi mời một nhà các anh ăn cơm, đã lâu lắm rồi tôi không thấy Mộng Dao!”
“Được! Mộng Dao cũng nhớ cô. Chờ lúc tôi trở về, chúng ta tụ họp một chút! Tôi đi trước, bận quá.”
“Được!”
Phan Ngọc Anh trả lời tin nhắn của Triệu Hùng xong, ngoài miệng liền lộ ra một tia nụ cười hạnh phúc.
Cuộc sống của cô, bởi vì Triệu Hùng mà thay đổi!
Cô quyết định phải tuyên truyền thật tốt bộ phim đầu tiên này, tranh thủ vì công ty làm ra hiệu quả và lợi ích lớn nhất.
Hôm sau!
Triệu Hùng dậy từ sớm, vừa ra cửa, liền nghe thấy Nông Tuyền kêu một tiếng ‘Cậu chủ!’
Người luyện võ đều có thói quen dậy sớm.
Nông Tuyền là người luyện võ, anh có thói quen gà vừa gáy liền dậy.
Triệu Hùng đối với chuyện Nông Tuyền dậy sớm như vậy, cũng không kinh ngạc!
“Nông Tuyền, cùng ra ngoài một chút!” Triệu Hùng cười với Nông Tuyền nói.
“Được!” Nông Tuyền nhếch miệng cười một tiếng.
Có Nông Tuyền ở bên cạnh bảo vệ anh, Triệu Hùng cũng không lo lắng sẽ có người đến ám sát.
Nông Tuyền đã là Cao thủ Thiên Bảng! Ở tỉnh thành này tỉ lệ đụng phải cao thủ Thần bảng so với trúng xổ số một tỷ còn thấp hơn. Đương nhiên trong lòng Triệu Hùng có ỷ lại nên không sợ gì!
Hai người lại một lần nữa đi tới công viên gần khách sạn Kim Nguyên.Lần này, Triệu Hùng cũng không có đi địa phương có múa roi gánh xiếc.
Anh cùng Nông Tuyền đang thơ thẩn đi bên trong công viên.
Trong công viên ngoại trừ gánh xiếc mấy người khiêu vũ và tung hứng thì còn có một số một số người già đang đi dạo.
Triệu Hùng mang theo Nông Tuyền đi vào trong công viên, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nam: “Xin dừng bước a!”
Triệu Hùng nghe được giọng nói có chút quen tai, quay người lại,thấy người đàn ông đang luyện roi và cậu bé mười hai ba tuổi mà cậu gặp ở công viên lần trước cách nhà ga không xa.
Người đàn ông mang theo con trai đi đến trước người Lý Hải, Nông Tuyền một mặt cảnh giác tiến lên một bước, bảo vệ Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhẹ nhàng vỗ vỗ Nông Tuyền, ra hiệu anh không có việc gì.
Lúc này Nông Tuyền mới dời bước chân đi. Dù là như thế, vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm một già một trẻ này.
Người đàn ông đã bước qua tuổi năm mươi, từ nếp nhăn trên mặt, không khó phán đoán ra người này đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời.
Người đàn ông một mặt cung kính nói với Triệu Hùng: “Chúng tôi tìm ngài thật lâu rồi!”
“Tìm tôi?” Triệu Hùng nhíu mày. Sau đó cười cười, nói: “Ông tìm tôi làm cái gì vậy?”
“Tiên sinh, kể từ khi chứng kiến trận đòn roi của ngài ngày hôm đó, tôi mới biết võ công của bản thân thấp thế nào, cùng tiên sinh so sánh còn thua kém rất nhiều. Đứa nhỏ này thân thế thê thảm, bố mẹ bị kẻ gian làm hại. Nếu như không thể học được võ công, rất có thể bị người ta diệt cỏ tận gốc. Càng đừng đề cập đến chuyến báo thù cho bố mẹ! Tôi nghĩ mời tiên sinh, làm thầy cho đứa bé này.”
Triệu Hùng nghe vậy lông mày hơi nhíu lại, hỏi người đàn ông hơn năm mươi tuổi này: “Kẻ thù của đứa nhỏ này là ai?”
Người đàn ông ở bên tai Triệu Hùng, nhỏ giọng rỉ tai vài câu.
Sau khi Triệu Hùng nghe được, mặt đầy vẻ ngưng trọng. Anh nhìn nhìn bé trai đang đứng trước mặt, đối đứa bé nói: “Con tên là gì?”
“Con tên Thẩm Hải!”
“Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười ba tuổi!”
Đứa trẻ Thẩm Hải này dáng dấp thanh tú xinh đẹp, mới mười ba tuổi đã có một thân cao đến1m65. Tương lai lớn lên, nhất định là một anh chàng đẹp trai!
Triệu Hùng có ấn tượng đầu tiên rất tốt đối với Thẩm Hải, anh còn cho là bản thân anh đã đủ thảm rồi, nhưng cùng so với Thẩm Hải trước mặt này, quả thực chẳng là gì cả.
Triệu Hùng nhìn Thẩm Hải nói: “Tôi có thể thu cậu làm đồ đệ. Chỉ là, tôi phải xem tâm tính của cậu như thế nào đã. Nếu như có thể, cậu có thể cùng tôi học võ công.”
Thẩm Hải nghe xong, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng, đối Triệu Hùng nói: “Thực sự? Vậy phải làm thế nào anh mới thu tôi làm đồ đệ?”
Triệu Hùng nhìn Thẩm Hải nói: “Tỉnh thành này có huyện gọi là Phúc An, có một nơi bán rượu đậu xanh. Tôi có một người rất thích uống loại rượu này, cậu đi mua mười cân về cho tôi. Nhớ kỹ, không cho phép ngồi xe, chỉ có thể đi bộ. Nếu như trước sáu giờ tối nay cậu có thể mang rượu trở về, vậy thì có thể đến khách sạn Kim Nguyên tìm tôi. Tôi tất nhiên sẽ thu cậu làm học trò, nếu như cậu không kịp trở về, hoặc là nửa đường đi nhờ xe, cậu sẽ không có tư cách làm đồ đề của tôi. Cơ hội tôi đã cho cậu, có thể nắm chắc cơ hội bái sư này hay không liền dựa vào chính bản thân cậu.”
Người đàn ông bên cạnh nghe xong, nhíu mày nói với Triệu Hùng: “Ngài đây không phải là cố ý gây khó dễ sao? Từ tỉnh thành đến huyện Phúc An ít nhất cũng phải bốn mươi cây số, vừa đi vừa về chính là tám mươi cây. Bây giờ đã là bảy giờ sáng, khoảng cách đến sáu giờ tối cũng chỉ có mười một giờ. Muốn để một đứa bé mười một giờ đi được tám mươi cây số, có chút khó khăn a.”
Triệu Hùng cười cười, nói: “Người bình thường vận tốc đi đường là mỗi giờ năm cây số đến tám cây số, mười một giờ chính là tám mươi tám cây số. Đương nhiên, đây là dưới tình huống là đi không ngừng nghỉ. Nhưng đừng quên, tôi chỉ nói không cho phép cậu ta đi nhờ xe, cũng không có nói không cho phép câu ta được phép chạy đi. Cho nên, thời gian vẫn là tới kịp. Cài này chỉ dùng để nhìn xem Thẩm Hải có quyết tâm hay không thôi.”
Thẩm Hải nghe vậy nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Bác Trung, bác cứ yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ mang rượu trở về. Nhân tiên, bác Trung, bác cho tôi xin một ít tiền rượu.”
Người đàn ông nghe vậy cũng chỉ có thể đưa tiền vào trong tay Thẩm Hải.
Triệu Hùng cười cười, nói: “Không dùng đến nhiều như vậy, rượu kia bảy mươi nghìn một cân, mười cân rượu chỉ cần bảy trăm nghìn. Nếu như thời gian của cậu dư dả, tiền còn lại còn có thể mua chút đồ ăn.”
Thẩm Hải nói với Triệu Hùng: “Tôi nhất định sẽ trở về thật nhanh!” Nói xong, quay người một mình rời đi
Tập Trung thở dài một hơi!
Triệu Hùng nói với Tập Trung: “Ông không cần lo lắng cho cậu ấy. Mặc dù cậu ấy chỉ có mười ba tuổi, nhưng tâm tính đã vượt xa những đứa trẻ cùng lứa. Nếu như cậu ấy cửa này đều qua không được, làm sao có thể chịu được cực khổ của việc học võ. Tôi tin tưởng Thẩm Hải sẽ kịp thời gian trở về.”
Tập Trung nhẹ gật đầu, cảm khái nói: “Nhưng dù sao Tiểu Hải nó vẫn là một đứa bé!”
“Yên tâm đi! Về sau tôi sẽ chiếu cố cậu ấy. Tôi ở Hải Phòng, đến lúc đó ông đến tập đoàn Hùng Quang timg một người tên là Hồ Dân, như vậy là có thể gặp tôi rồi. Nếu như không có những chuyện khác, ông cũng đừng có tới quấy rầy đến Thẩm Hải.”
“Thế nhưng là …” Tập Trung một mặt lo lắng.
Triệu Hùng nhìn Tập Trung nói: “Ông cũng không phải nghĩ chuyên Thẩm Hải bị kẻ thù tìm tới cửa đi! Cậu ấy ở địa phương nhỏ rất an toàn.”
“Được! Vậy ngài họ gì vậy?”