Sau khi Hồ Dân rời đi, Triệu Hùng chuẩn bị trở lại khách sạn!
Điện thoại của anh đúng lúc reo lên!
Thấy đó là số điện thoại của tài xế Ngô Tuấn Kiên nhà họ Triệu, thuận tay nghe máy.
“A lô! Chú Kiên.”
“Cậu chủ! Cậu vẫn ở tỉnh Thanh Hóa à?” Ngô Tuấn Kiên thận trọng hỏi.
“Vẫn còn! Cháu ở khách sạn Kim Nguyên. Chú Kiên, có việc gì không ạ?”
“Không phải Chính Quốc có nói về cô bạn gái tên Thanh Vân sao? Cậu cũng biết vì chuyện sính lễ đám cưới, chuyện này vẫn chưa thỏa thuận xong. Bố mẹ Thanh Vân yêu cầu tôi gặp mặt. Cuộc gặp này tôi có chút sợ sệt. Tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ để tăng thêm can đảm.”
“Được rồi! Gặp mặt thì gặp mặt. Chính Quốc cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải kết hôn rồi!”
“Nhưng mà, cậu chủ! Cậu cũng biết trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy... Tôi sợ...”
Triệu Hùng tưởng Ngô Tuấn Kiên muốn vay tiền mình, hào phóng nói: “Chú Kiên, đừng lo, tiền không đủ thì cháu cho chú mượn, chỉ cần cô gái tên Thanh Vân này là người phụ nữ an phận, tiêu một chút tiền cũng là chuyện nên làm thôi.”
“Không, không, không! Cậu chủ, tôi gọi điện cho cậu không phải vì muốn mượn tiền. Tôi chỉ muốn cậu giúp tôi nói chuyện với bên nhà gái, cho tôi giảm tiền sính lễ ít hơn một chút được không.”
“Chú Kiên, cháu chưa bao giờ trải qua chuyện này bao giờ, nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức!”
“Vậy nửa tiếng nữa tôi sẽ đón cậu ở khách sạn Kim Nguyên.”
Triệu Hùng vừa nghe điện thoại vừa đáp ứng: “Được...”
Sau khi Triệu Hùng trở lại khách sạn, để cô em vợ Lý Diệu Linh yên tâm ở lại khách sạn, nói rằng mình phải đi ra ngoài làm việc!
“Anh rể, anh muốn đi đâu vậy? Em đi cùng được không?” Lý Diệu Linh chớp đôi mắt to long lanh hỏi Triệu Hùng.
“Đi giúp người khác ra mắt!”
“Ra mắt?”
Nghe xong, Lý Diệu Linh lập tức lắc lắc cánh tay Triệu Hùng thích thú nói: “Anh rể, anh đưa em đi với? Em ở khách sạn một mình thật nhàm chán.”
“Em định làm gì với tư cách là một cô em gái chứ, ngoan ngoãn ở lại khách sạn đi!”
Triệu Hùng không muốn dắt cô em vợ Lý Diệu Linh đi, liền an ủi cô ấy: “Diệu Linh! Anh rể đi làm chuyện nghiêm túc, anh cũng đâu phải ra ngoài chơi đâu. Ngày mai anh đưa em đi chơi nhé!”
“Tự anh nói đó nha! Ngày mai anh nhất định phải đưa em đi chơi đó.”
Triệu Hùng “ừm” một tiếng, gật đầu!
Cuối cùng cũng trấn an được cô em vợ Lý Diệu Linh, Triệu Hùng thầm thở phào nhẹ nhõm!
Nếu Lý Diệu Linh đi, không những không giúp được mà còn có thể làm trở ngại nữa.
Nửa giờ sau, Ngô Tuấn Kiên lái taxi đến khách sạn Kim Nguyên nơi Triệu Hùng đang ở.
Ngô Tuấn Kiên lấy tài xế làm nghề nghiệp của mình, ban ngày làm tài xế taxi, ban đêm đi làm lái xe thuê.
Đối với ngày ra mắt hôm nay, Ngô Chính Quốc đã xin phép công ty cho nghỉ.
Không biết tại sao, Ngô Chính Quốc ngay khi gặp Triệu Hùng đã thấy rất thân thiết rồi!
Cậu ta xuống xe, tươi cười đón chào Triệu Hùng: “Anh Triệu Hùng!”
Triệu Hùng nhìn thấy Ngô Chính Quốc mặc vest, đi giày da, anh chàng cao khoảng một mét bảy mươi lắm, dáng vẻ hoàn toàn có thể nói là tuấn tú lịch sự.
Triệu Hùng vỗ vỗ vai Ngô Chính Quốc động viên: “Không tồi! Rất đẹp trai.”
“Hì hì! Đẹp trai không lo đói. Con gái ngày nay vật chất quá! Tôi cũng không có hy vọng gì đối với buổi gặp mặt gia đình hôm nay, thuận theo tự nhiên đi!”
Triệu Hùng thuận miệng hỏi: “Cậu cùng bạn gái yêu nhau bao lâu rồi?”
“Đã gần ba năm. Cô ấy làm việc trong một nhà máy với vị trí là một nhân viên điều hành! Cô ấy không kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng công việc của cô ấy khá ổn định.”
Triệu Hùng gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy cậu đã hỏi qua Thanh Vân chưa? Thái độ của cô ấy thế nào?”
“Tất nhiên là cô ấy muốn ở bên tôi. Tuy nhiên trong nhà nghiêm quá nên cô ấy cũng không thể làm gì được”.
“Không sao đâu! Có tôi ở đây, cậu đừng lo lắng.”
“Được rồi! Anh Triệu Hùng, lên xe đi.”
Ngô Chính Quốc mở cửa cho Triệu Hùng, Triệu Hùng cũng không khách sáo bước lên xe.
Ngay khi Triệu Hùng vừa đi ra ngoài, hai vệ sĩ do Kim Trung cử đến đã lái chiếc Audi màu đen tiếp tục bám theo anh.
Trong khi lái xe, Ngô Tuấn Kiên nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ! Đến lúc đó thiệt thòi cho cậu một chút, tôi đã nói cậu là anh họ của Chính Quốc rồi.”
“Không sao đâu, thân phận gì cũng được!”
“Vâng! Vậy thì cậu toàn quyền đại diện cho bố con chúng tôi đi! Chính Quốc mới tham gia công tác chưa lâu, còn thiếu kinh nghiệm xã hội. Tôi là một tài xế cũng không hiểu được nhân tình thế thái gì. Tôi có khoảng bảy trăm triệu tiền mặt trong tay. Nếu có thể, tôi còn có thể vay ba trăm năm chục Triệu Hùng một người bạn nữa. Đây là hạn mức tối đa mà tôi có thể chi ra! Ít nhất, tôi có thể gom góp mua một căn nhà trả góp ở tỉnh Thanh Hóa cho Chính Quốc.”
Ngô Chính Quốc chen vào: “Bố! Tiền lương của con cũng tiết kiệm được bảy chục triệu. Hơn nữa, con đã nói với Thanh Vân. Cô ấy có thể chấp nhận mua nhà trả góp, tùy theo bố mẹ cô ấy thôi!”
Sau khi Triệu Hùng biết được hoàn cảnh của bố con nhà họ Ngô, anh đã có tâm tư rõ ràng. Anh nói to: “Được rồi! Lúc đó chúng ta sẽ xem thái độ của bố mẹ cô gái đó! Đúng rồi, chúng ta đến nhà gái hay hẹn ở khách sạn?”
“Đến nhà gái, tôi mua hết quà xong hết rồi!” Ngô Tuấn Kiên nói.
Dưới sự hướng dẫn của Ngô Chính Quốc, Ngô Tuấn Kiên lái xe đến một nơi gọi là khu nhà Nguyên Đông.
Cô gái tên Thanh Vân là một cô gái dân bản địa ở tỉnh Thanh Hóa. Gia đình sống ở khu nhà Nguyên Đông.
Sau khi Ngô Tuấn Kiên lái xe đến khu nhà Nguyên Đông, Ngô Chính Quốc từ trong cốp xe mang ra hai chai rượu và một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cao cấp.
Triệu Hùng chỉ nhìn lướt qua, liền biết những thứ này, không có hai chục triệu thì không mua nổi.
Khu nhà Nguyên Đông này chỉ là khu nhà bình thường, nhưng khu nhà được quy hoạch khá ổn!
Thanh Vân tên đầy đủ là Đinh Thanh Vân, bố mẹ cô ấy đều là công nhân lao động bình thường. Về mức thu nhập như vậy ở tỉnh Thanh Hóa có thể coi là cấp trung bình kém. Một cuộc sống hơi dư dả so với những thiếu thốn, còn so với giới thượng lưu thì vẫn quá kém cỏi.
Khi đến nhà họ Đinh rồi, Ngô Chính Quốc tiến lên gõ cửa.
“Đến ngay đây!” Giọng nói ngọt ngào của một cô gái phát ra từ bên trong.
Sau khi cánh cửa được mở ra, thấy một cô gái không cao, khuôn mặt tròn nhỏ và dáng vẻ điềm đạm nho nhã đang đứng trước mặt.
Cô gái vẻ mặt vui mừng nói với Ngô Chính Quốc: “Chính Quốc, mọi người đã đến rồi à!”
Đinh Thanh Vân nhìn Triệu Hùng, thấy anh rất xa lạ. Cô ấy đã gặp Ngô Tuấn Kiên, bố của Ngô Chính Quốc một lần trước đây, nhưng cô không biết người đàn ông đi cùng này là ai.
Đinh Chính Quốc: “Ừm!” Anh ta hỏi Đinh Thanh Vân: “Thanh Vân, bố mẹ em có ở nhà không?”
“Có chứ!”