Trước mặt bao người, Hà Ngọc Kỳ bị Triệu Hùng mắng như vậy, cũng hơi ngượng ngùng.
Cô ấy mím môi, không phục nói: “Hừ, anh chỉ biết mắng tôi, không phải là tôi đang muốn tốt cho anh sao.”
“Tốt cho tôi?”
Triệu Hùng nghe Hà Ngọc Kỳ nói như vậy, không hiểu ra sao, cô gái này có vấn đề về thần kinh à?
Lý Thanh Tịnh đi tới bên cạnh Hà Ngọc Kỳ, khuyên nhủ cô ấy: “Được rồi, hôm nay là ngày quan trọng của thương hội thành phố hp, vừa lúc bọn chị định đi ăn cơm, cô đi cùng chứ?”
“Chị Thanh Tinh, em có thể đi sao?”
Lý Thanh Tịnh nở nụ cười, gật đầu rồi kéo Hà Ngọc Kỳ về xe của mình.
Vân Nhã không chấp nhặt với Hà Ngọc Kỳ, cô ta bây giờ đang đại diện cho tập đoàn Vân Thị, đương nhiên sẽ không cãi nhau như bà bán cá với Hà Ngọc Kỳ.
Vả lại, từ nhỏ tới lớn Vân Nhã vẫn sống an nhàn sung sướng, là thiên kim tiểu thư, cho nên thực chất cô ta cũng khinh thường việc làm như vậy.
Trên xe, Triệu Hùng đang tự mình lái xe, xưa nay không dùng tài xế riêng. Với kĩ thuật lái xe của anh, anh có thể chắc chắn được mình sẽ thoát được các vụ tai nạn nguy hiểm, anh không muốn giao mạng mình cho người khác.
Lý Thanh Tịnh cầm tay Hà Ngọc Kỳ, hỏi cô ta: “Ngọc Kỳ, sao cô lại tức giận với cô chủ nhà họ Vân thế? Vân Nhã chính là một cô chủ được cưng chiều lắm đấy.”
“Chị Thanh Tịnh, thật ra em làm vậy là vì chị thôi.”
“Vì chị?” Lý Thanh Tịnh nghe xong thì cười hỏi: “Sao lại nói thế?”
Hà Ngọc Kỳ lườm Triệu Hùng một cái, nói nhỏ với Lý Thanh Tịnh: “Chị Thanh Tịnh, có một hôm em tình cờ thấy chồng chị, chị đoán xem anh ta đã làm gì?”
“Sao?”
Hà Ngọc Kỳ cố tình ho nhẹ mấy tiếng, có vẻ như đang nhắc nhở Triệu Hùng rằng tôi nói thật đấy!
Nhưng Triệu Hùng chỉ lo lái xe, không có chút phản ứng nào, cô ấy thở phì phò nói: “Em nhìn thấy chồng chị và Vân Nhã kia đang uống cà phê với nhau!”
“Sau đó thì sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
“Vân Nhã nói thích chồng chị.”
Lý Thanh Tịnh đã sớm biết cái chuyện mập mờ không rõ giữa chồng mình và Vân Nhã từ lâu rồi, ngay trước mặt Triệu Hùng, cô cố tình hỏi Hà Ngọc Kỳ: “Thế chồng chị nói thế nào?”
“Chồng chị từ chối cô ta, nói là anh ta là người có gia đình rồi.”
“Coi như anh ấy còn có chút lương tâm.”
Lúc Lý Thanh Tịnh nói mấy lời này, không biết là nói cho chồng mình nghe thấy, hay để Hà Ngọc Kỳ nghe thấy.
Hà Ngọc Kỳ thấy Lý Thanh Tịnh nghe xong không hề trách tội Triệu Hùng, ngược lại có vẻ bình thản vui vẻ, khiến cô ấy sốt ruột nói ra: “Chị Thanh Tịnh! Nhưng người phụ nữ Vân Nhã kia nói, nói là cô ta sẽ không từ bỏ, còn nói cô ta chỉ thích người đàn ông như Triệu Hùng thôi! Còn chị là vợ của Triệu Hùng, chị không sợ có một ngày chồng mình bị cướp mất sao?”
Lý Thanh Tịnh thấy Hà Ngọc Kỳ rất tức giận, an ủi cô ấy: “Ngọc Kỳ, đàn ông cũng chỉ thích đi ngắm thôi mà. Muốn chồng mình không ở bên ngoài lêu lổng với người phụ nữ khác thì phải tự gia tăng sự quyến rũ của bản thân.”
“Chị Thanh Tịnh, chị không lo lắng gì sao? Vân Nhã kia có xuất thân tốt, bề ngoài cũng không tệ. Nếu như em là đàn ông, em cũng có cảm giác mình không thể kiềm chế nổi.”
Lý Thanh Tịnh cố ý hừ lạnh: “Hừ, nếu anh ta dám làm loạn như thế thì cứ chờ xem về nhà chị phạt anh ta thế nào.”
Hà Ngọc Kỳ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Hùng, đắc ý cười cười: “Chị Thanh Tịnh, xem ra là em lo lắng quá rồi. Chị đúng là lợi hại, sau này chị phải dạy cho em vài chiêu đấy.”
“Chờ đến lúc em có bạn trai đã nhé.” Lý Thanh Tịnh cười nhạo Hà Ngọc Kỳ.
“Nào nào, chị Thanh Tịnh, chị có thể đừng nhắc đến nó được không? Em còn chưa chơi đủ đâu, chưa muốn có bạn trai sớm như vậy.”
“Cô bé ngốc, trên thế giới này có đàn ông và đàn bà là vì để bọn họ kết hợp với nhau mà sống. Nếu như em có bạn trai, thì sẽ biết cuộc sống của hai người vui vẻ thế nào.”
“Thật sao?”
Hà Ngọc Kỳ chớp mắt, trong mắt toát ra sự khát khao.
Khách sạn Thanh Hùng.
Vân Nhã cho rằng Hà Ngọc Kỳ sẽ còn đến tìm mình để gây sự, không ngờ là cô ấy lại chẳng hề đề cập đến chuyện xảy ra trước đó.
Cô ta thấy hai người Lý Thanh Tịnh và Hà Ngọc Kỳ ngồi cạnh nhau cười cười nói nói, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực.
Không có Hà Ngọc Kỳ gây sự, bữa cơm này ăn trong không khí bình an vô sự.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người đều tự mình đi về.
Chỉ còn có hai ngày nữa thôi là Hà Ngọc Kỳ phải về Thanh Hóa rồi.
Lý Thanh Tịnh thấy Hà Ngọc Kỳ cứ ở thành phố hp như vậy rấ nhàm chán, nên bảo Triệu Hùng dẫn cô ấy đi khắp nơi một lượt. Cô còn nói, dù sao bây giờ Triệu Hùng cũng rảnh, coi như đi giải sầu một chút.
Mặc dù Triệu Hùng cảm thấy rất không vui, nhưng nghĩ lại, cô gái Hà Ngọc Kỳ này cũng đáng thương. Ở thành phố hp này ngoại trừ Hoa Di ra thì không còn người bạn nào khác, đến đây mấy ngày rồi cũng chưa được đi đâu cả.
Anh bèn lái xe đưa Hà Ngọc Kỳ đến mấy chỗ nổi tiếng ở hp như “Vườn Tùng”, “hồ Bắc”, “tháp Nhạn”, “cầu Hạp Khê” vân vân để đi linh tinh.
Hà Ngọc Kỳ là một cô gái tương đối đơn giản. Triệu Hùng đi theo cô vui chơi, cô ấy cảm thấy vô cùng vui mừng, ngoan ngoãn đi theo Triệu Hùng ra ngoài, không cãi nhau với anh.
Hai ngày qua, được Triệu Hùng dẫn đi chơi, Hà Ngọc Kỳ chơi vui đến quên cả đường về.
Sang ngày hôm sau, Triệu Hùng muốn đến Thanh Hóa để lấy nhẫn, muốn đưa Hà Ngọc Kỳ về cùng luôn.
Đúng lúc đó, Hà Ngọc Kỳ lại nhận được điện thoại của Lý Diệu Linh.
“Chị Kỳ, khi nào chị về Thanh Hóa thế?” Lý Diệu Linh hỏi Hà Ngọc Kỳ.
“Ngày mai về rồi. Đúng rồi, anh rể em đưa chị về đó.”
“Trời ạ, chị định đi cùng anh ấy, thế còn em thì làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ á?” Hà Ngọc Kỳ nhăn mày, cũng không biết nên làm thế nào.
Lý Diệu Linh bèn hiến kế: “Thế này đi, chị bảo anh rể em đi trước, rồi chị dẫn em đi cùng có được không?”
“Bác sĩ Hoa cũng đi đấy.”
“Vậy thì tốt rồi, ba người chúng ta cùng đi sẽ không khiến anh rể của em không nghi ngờ nữa. Chị và bác sĩ Hoa thương lượng với nhau đi, tối nay chúng ta đi. Nhưng tuyệt đối không được để anh rể của em đi cùng chúng ta đâu đấy!” Lý Diệu Linh dặn dò lkn.
“Đi! Diệu Linh, vậy ngày mai chị tới đâu gặp em?”
“Chị đến trường em đợi em đi! Trường trung học thực nghiệm thành phố Hải Phòng, dễ tìm lắm. Anh rể của em đi xong chị nói cho em biết một tiếng là được.”
“Ừ!”
Cúp điện thoại xong, Hà Ngọc Kỳ có vẻ rất vui vẻ.
Cô ấy mang theo Lý Diệu Linh đến Thanh Hóa, dường như có cảm giác đưa nhau đi trốn vậy.