Triệu Hùng sau khi nhận được tin tức, khóe môi khẽ công lên. Việc tập đoàn Thiên Vương lựa chọn rút lui khiến anh bớt hao tốn sức lực hơn rất nhiều. Chỉ có điều, không thể một lần diệt cỏ tận gốc, quả thật đáng tiếc!
Tập đoàn Thiên Vương vốn dĩ là tập đoàn đa quốc gia, thế lực ở Hải Phòng cũng không phải ở mức tầm thường. Bằng không đã chẳng thể yên vị núp trong bóng tối, trợ giúp nhà họ Hà và bồi dưỡng nhà họ Đào, tẩy não và khiến cho bọn họ nảy sinh ý nghĩ chống lại tập đoàn Hùng Quang.
Thời điểm Hồ Dân và Triệu Hùng đang bàn đến đỉnh điểm, anh thấy đối phương đột ngột dừng lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Hồ Dân đương nhiên không dám quấy rầy, chỉ đành đợi Triệu Hùng lên tiếng trước. Anh cất điện thoại vào túi, lên tiếng.
“Hồ Dân, chúng ta không cần vội vàng tìm cách hạ bệ tập đoàn Thiên Vương nữa. Nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu vào lúc này chính là rà soát lại vấn đề tài chính, đặt nền móng phát triển mạnh hơn nữa tại Thanh Hóa.”
“Chủ tịch Hùng, tập đoàn Thiên Vương là mối đe dọa lớn với chúng ta cơ mà? Bây giờ tập đoàn Cao Đạt đang bị giữ chân, tập đoàn Hắc Mộc bị chúng ta hủy hoại, đây là thời cơ tốt nhất để trực tiếp ra tay với tập đoàn Thiên Vương. Nếu bỏ qua cho bọn chúng lần này, về sau sợ sẽ sinh ra uy hiếp còn khủng khiếp hơn như vậy nữa.”
Hồ Dân nghi hoặc cau mày, vẻ mặt như rơi vào trong giấc mộng. Rõ ràng đã bàn được một nửa rồi, vì sao lại không tiếp tục.
“Không có chuyện đó đâu. Bởi vì tập đoàn Thiên Vương đang bận chạy trốn rồi.”
“Chạy trốn? Ý chủ tịch là tập đoàn Thiên Vương dự tính rút toàn bộ nguồn vốn ra khỏi Hải Phòng, đúng chứ?”
“Đúng vậy!”
Hồ Dân kinh ngạc hỏi lại và cái gật đầu của Triệu Hùng chính là lời xác nhận. Hồ Dân ngưỡng mộ nhìn đối phương, không nghĩ mạng lưới thông tin của anh nhạy đến như vậy. Mà Triệu Hùng giao lại công việc cho Hồ Dân xong xuôi liền ra khỏi văn phòng.
Thời điểm anh đi ngang qua phòng làm việc của Mia Lệ Thủy liền bị cô gọi lại.
“Anh Triệu Hùng!”
Triệu Hùng xoay người, nhìn thấy Mai Lệ Thủy mặc bộ quần áo màu đen ôm sát người. Tuy cô không xinh đẹp giống như Lý Thanh tịnh nhưng dáng người lại nóng bỏng quyến rũ đến mức khó có thể dời mắt. Bộ ngực căng tròn, mông khẽ vểnh, đường cong rõ ràng, kích thích thị giác mãnh liệt. Anh bước tới gần cô, thấp giọng nói khẽ.
“Mai Lệ Thủy, tôi có cảm giác lúc nào cô cũng đang chờ tôi vậy.”
“Anh đoán đúng rồi đó! Muốn vào trong làm một cốc cà phê chứ?”
“Tôi muốn uống trà Phổ Nhĩ.”
Triệu Hùng đề xuất, sau đó theo chân Mai Lệ Thủy vào trong. Bên trong được bày trí vô số gói trà thượng hạng, từ hồng trà cho đến trà xanh đơn thuần, không thiếu bất kì thứ gì. Mai Lệ Thủy rót cho Triệu Hùng tách trà Phổ Nhĩ như anh mong muốn, sau đó ngồi xuống ở vị trí đối diện.
Gọi là đối diện nhưng khoảng cách giữa hai người còn chưa tới ba mươi centimet. Mà nút áo sơ mi trên cùng của cô lả lơi bung ra, chẳng biết do vô tình hay cố ý. Mỗi lần Mai Lệ Thủy cúi người, liền có thể tận mắt chiêm ngưỡng vườn đào tiên trong mơ.
Ánh mắt cô đầy nhiệt tình nhìn chằm chằm Triệu Hùng, thanh âm thỏ thẻ nũng nịu.
“Triệu Hùng, anh đúng là không tinh ý gì hết!”
“Chuyện gì?”
Triệu Hùng nhấp ngụm trà, lông mày khẽ nhướn. Mai Lệ Thủy cố tình quyến rũ anh cũng chẳng phải một hai lần gì. Tuy rằng đối phương vừa xinh đẹp vừa nóng bỏng nhưng bên cạnh Triệu Hùng đã có Lý Thanh Tịnh, người con gái hoàn hảo tuyệt đối. Loại người như Mai Lệ Thủy, anh đương nhiên sẽ không đặt vào mắt.
Anh theo đối phương vào văn phòng chính là muốn xem cô ta sẽ giở trò quỷ gì. Không thể không nói, Miêu Lệ Thủy giống như được thần may mắn bảo hộ vậy. Thời điểm Triệu Hùng phát hiện trong tập đoàn có gián điệp thương nghiệp đã lập tức ra lệnh cho Hồ Dân tiến hành kiểm ra, xử lý nhanh chóng. Vậy mà chỉ có mỗi Mai Lệ Thủy là điều tra mãi chẳng ra.
Lúc đó Mai Lệ Thủy làm việc cho nhà họ Hà, thu về không ít thứ tốt. Ông cụ nhà họ Hà cùng Hà Thịnh Kha vào tù, Hà Quý Nam lại chết oan uổng, dường như chẳng còn ai biết Mai Lệ Thủy chính là gián điệp thương nghiệp, trà trộn vào tập đoàn Hùng Quang.
Hiện tại sản nghiệp nhà họ Hà đã bị vô số những gia tộc quyền quý khác thu về dưới tay, Mai Lệ Thủy đương nhiên trở thành người tự do, không còn bất kì ai trói buộc. Cô ngồi xuống bên cạnh Triệu Hùng, thân thể áp sát vào người anh.
“Triệu Hùng, tôi nghe nói anh chính là chủ tịch thương hội thành phố Hải Phòng. Hơn nữa ở tập đoàn Hùng Quang này, anh cũng nắm giữ không ít cổ phần, phải vậy không?”
Chuyện này lúc ở Phượng Hoàng Lâu bản thân Triệu Hùng đã từng nói qua một lần. Bởi lẽ đó, Miêu Lệ Thủy biết cũng chẳng phải chuyện lạ gì. Anh khẽ gật đầu.
“Tin tức nhanh nhỉ? Cô cũng biết tôi làm việc cho ông Trung, ông ấy thấy tôi được việc nên thưởng một ít cổ phần ở tập đoàn cho tôi.”
“Hẳn không phải chỉ có một ít thôi, đúng chứ?”
Miêu Lệ Thủy kéo tay Triệu Hùng đặt lên người mình, chủ động nắm lấy tay anh, mơn trớn trên thân thể cô. Ban đầu anh muốn rút tay về nhưng Triệu Hùng muốn xem cô còn trò hề gì chưa diễn xong nữa, bèn tùy tiện sờ soạng qua loa hai cái.
“Ơ! Anh đáng ghét thật đấy, sờ soạng tôi làm gì hả? Trước đây tôi từng chủ động đưa cho anh cả địa chỉ mà anh chẳng chịu đến!”
Miêu Lệ Thủy bày ra dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ, Triệu Hùng bất đắc dĩ trả lời.
“Miêu Lệ Thủy, là cô tự kéo tay tôi đặt lên người cô. Tôi chỉ tùy tiện sờ qua xem chất lượng vải mà cô đang mặc như thế nào thôi.”
“Như vậy có thể thử ra cái gì? Không bằng đến nhà tôi thử còn hơn!”
Cô nháy mắt, nhìn về phía anh. Triệu Hùng thấy vậy vội vàng giật tay lại, loại con gái như Miêu Lệ Thủy hoàn toàn không biết đến hai chữ liêm sỉ viết như thế nào. Cô ta có thể không chừa bất kì thủ đoạn nào để trèo lên vị trí ở trên cao.
Tuy trong lòng anh đã rõ mười mươi nhưng vẫn giả bộ ngây ngốc.
“Hiện tại tôi cũng không có thời gian rảnh để đến nhà cô đâu!”
Miêu Lệ Thủy nghe vậy, tưởng rằng Triệu Hùng đang bật đèn xanh với mình, dồn dập áp sát vào đối phương hỏi.
“Vậy lúc nào thì anh tiện, thời điểm nào có thể tới được? Về chuyện cổ phần thì nếu anh chỉ chiếm ít, hoàn toàn không có tư cách trở thành chủ tịch thương hội thành phố Hải Phòng. Nói cách khác, tập đoàn Hùng Quang ngoại trừ Trần Thiên Trung thì cổ phần của anh đứng ở vị trí thứ hai, đúng không?”