Triệu Hùng nhìn thấy vợ mình là Lý Thanh Tịnh vẫn còn u mê không tỉnh ngộ, từ trong túi quần anh lấy ra bản video tài liệu đã được sao chép, nói: “Thanh Tịnh, anh có chứng cứ ở đây, cho dù em không tin Triệu Hùng anh, nhưng không thể nào không tin cả chứng cứ chứ?”
Nghe tới đây, sắc mặt của Vũ Minh trở nên rất kinh hãi, trước đây sở dĩ anh ta không sợ là vì Triệu Hùng dù đã tiết lộ sự thật, nhưng anh ta không có bằng chứng. Chỉ cần không có bằng chứng, thì mặc kệ Triệu Hùng làm ầm ĩ thế nào đi chăng nữa cũng không xi nhê gì.
Nhìn thấy Triệu Hùng lấy ổ USB ra, Vũ Minh liền đưa tay ra chộp lấy.
Triệu Hùng cho một đá vào bụng dưới của Vũ Minh, Vũ Minh sao có thể là đối thủ của Triệu Hùng, ăn một đá vào bụng đau điếng, vật vã dưới đất một hồi lâu mới gượng dậy được.
Lý Thanh Tịnh nhìn chằm chằm vào Vũ Minh vừa mới bò dậy bằng vẻ mặt không thể tin được.
“Vũ Minh, thực sự là anh sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi Vũ Minh, đôi mắt đẹp của cô vô cùng lạnh lẽo.
Vũ Minh xua tay nói: “Không phải anh! Không phải anh đâu! Thanh Tịnh, lẽ nào là bạn học bao nhiêu năm nay mà em không tin anh sao?”
“Vậy thì tại sao anh lại có tật giật mình muốn cướp lấy chứng cứ từ tay Triệu Hùng?”
Vũ Minh đứng dậy, chỉ vào Triệu Hùng, nói: “Đồ bỏ đi như anh ta, nhất định là đang vu oan cho anh. Vũ Minh anh làm sao có thể dung túng để anh ta hủy hoại thanh danh của mình chứ.”
Lý Thanh Tịnh mắng Vũ Minh: “Anh không được phép gọi Triệu Hùng là đồ bỏ đi, tôi thấy Vũ Minh anh mới là đồ bỏ đi đó!” Nói xong, cô đi đến trước mặt Triệu Hùng, cầm lấy USB trong tay anh, quay về công ty.
“Thanh Tịnh! Em nghe anh giải thích đã.”
Vũ Minh định đuổi theo thì bị Triệu Hùng ngăn lại.
Triệu Hùng đã ngứa mắt với tên Vũ Minh này từ lâu, anh bước lên cho anh ta ăn thêm một trận quyền cước nữa.
“Dám có âm mưu đen tối sau lưng vợ tao nè! Bốp bốp!…”
“Dám gọi tao là đồ bỏ đi nó! Bốp bốp bốp!…”
“Dám thèm muốn vợ tao hả! Bốp bốp bốp bốp!… Đi chết đi!”
Sau khi Triệu Hùng điên cuồng đấm Vũ Minh để giải tỏa cơn giận, khuôn mặt vừa mới lành thương của Vũ Minh lại bị đánh cho sưng thành đầu heo. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Kể từ lần trước Vũ Minh bị tấn công, anh ta đã đặc biệt thuê một tài xế kiêm vệ sĩ. Nhưng đợi đến khi tên vệ sĩ phản ứng kịp, Triệu Hùng đã cho Vũ Minh no đòn.
Vệ sĩ xông lên đánh Triệu Hùng, mặc dù Triệu Hùng bị ăn một cước của đối phương nhưng vẫn đánh cho tên vệ sĩ của Vũ Minh nằm bẹp xuống đất.
Vũ Minh thấy đồ bỏ đi Triệu Hùng lợi hại như thế, ngay cả vệ sĩ mình mới thuê cũng không phải là đối thủ của anh ta, thế là chỉ vào Triệu Hùng căm thù nói: “Họ Triệu kia, mày đợi đó cho tao, món nợ ngày hôm nay, tao với mày vẫn chưa xong đâu!”
“Vũ Minh, sau này lăn ra xa được bao nhiêu thì mày lăn ra xa bấy nhiêu cho tao. Bằng không, sau này tao gặp mày ở đâu thì đánh mày ở đó.”
Vũ Minh bị Triệu Hùng đánh cho lên bờ xuống ruộng, liền mắng tài xế kiêm vệ sĩ: “Đồ vô dụng, đánh cũng không đánh lại người ta, còn ở đây nhục mặt làm gì nữa?”
“Bốp!”
Vũ Minh bị vệ sĩ mới thuê cho ngay một đấm vào mắt.
Tên vệ sĩ há miệng mắng: “Mày có tiền thì ngon lắm hả, sau này ông đây không hầu hạ mày nữa.”
Vũ Minh vừa bị đánh đến mặt mũi bầm dập, giờ một bên mắt cũng bị đánh thành mắt gấu trúc. Anh ta trực tiếp lên xe, vội vàng lái xe đến bệnh viện.
Khi Triệu Hùng bước vào phòng làm việc của Lý Thanh Tịnh, nhìn thấy vợ mình tức đến mức toàn thân phát run.
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Triệu Hùng bước vào liền hỏi: “Triệu Hùng, anh lấy đâu ra đoạn video bằng chứng này vậy?”
Triệu Hùng thật thà nói: “Ban đầu, lúc em tham gia vào vụ kiện, anh đã cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, sau đó, anh nói với ông Thiên Trung về việc này, ông Thiên Trung đã ủy thác cho thám tử tư nổi tiếng nhất cả nước là Trần Văn Sơn thu được chứng cứ từ chỗ Trần Minh Quân.”
Trong lòng Lý Thanh Tịnh vô cùng cảm động, nếu như không có Triệu Hùng giúp đỡ, cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ biết được chân tướng của sự việc.
“Triệu Hùng, cám ơn anh! Là em đã trách nhầm anh rồi.”
“Chúng ta là vợ chồng, khách sáo với anh làm gì.”
Lý Thanh Tịnh khẽ khịt mũi, nói: “Hừ! Em thật không ngờ Vũ Minh lại xấu xa như vậy, đúng là mặt người dạ thú, em nhất định phải đòi lại công bằng cho bọn họ.”
“Bà xã! Hiện tại chúng ta chưa phải là đối thủ của bọn họ. Một kẻ vứt đi như Vũ Minh thì không nói, một Trần Minh Quân là quá đủ để chúng ta đối phó rồi, còn có anh trai của Vũ Minh là Vũ Trần là một tỷ phú. Bây giờ chúng ta đối đầu với bọn họ, chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá.”
Lý Thanh Tịnh cho rằng Triệu Hùng không muốn giúp cô, tức giận nói: “Anh không giúp em thì đã đành, bớt ở một bên bàn ra đi.”
“Thanh Tịnh, không phải là anh không giúp em. Mà là anh đã nhờ ông Thiên Trung ra tay dạy dỗ Vũ Trần rồi, cho nên em cứ chờ xem kịch hay là được.”
“Thật không?” Vẻ mặt của Lý Thanh Tĩnh vui mừng, kϊƈɦ động nắm lấy tay của Triệu Hùng, hỏi: “Ông Thiên Trung thật sự đã đồng ý sao?”
Triệu Hùng gật đầu.
Ngay cả Trần Thiên Trung cũng phải nghe lời của Triệu Hùng anh, Triệu Hùng muốn báo thù Vũ Trần chẳng phải chỉ một câu nói là được sao.
Sau khi Triệu Hùng rời khỏi “Thiết kế bao bì Dao Châu”, anh ấy đã trực tiếp gọi điện cho phó tổng giám đốc của tập đoàn Hùng Quang là Hồ Dân để hẹn anh ta gặp mặt ở quán cà phê Thượng Đảo.
Khi gặp những vấn đề lớn, Triệu Hùng tìm Trần Thiên Trung để giải quyết. Còn khi cần triển khai cụ thể thì luôn tìm Hồ Dân để giải quyết.
Sau khi hai người gặp nhau ở quán cà phê Thượng Đảo, Triệu Hùng nói với Hồ Dân: “Phó tổng giám đốc Dân, Vũ Trần là bạn học cũ của anh đúng không?”
“Đúng vậy, Vũ Trần là bạn học của tôi.”
“Nghe nói anh ta kinh doanh lĩnh vực chế biến thực phẩm?”
“Đúng, tập đoàn Dương Thăng của Vũ Trần tập trung vào chế biến các sản phẩm halogen, sản phẩm chính là thức ăn nhẹ. Hiện nay thị trường tiêu thụ sản phẩm rất tốt, và mạng lưới bán hàng phủ khắp cả nước. Hiện đang phát triển các sản phẩm thức ăn nhẹ từ hạt tương tự như nhãn hiệu ba con sóc. Ngoài ra, đã nộp đơn đăng ký đưa ra thị trường cho Sở Giao dịch Chứng khoán Hải Phòng, nỗ lực tạo ra phương thức tiếp thị đồ ăn nhẹ được bán ngoại tuyến và cả trêи mạng.”
Sau khi nghe xong, Triệu Hùng không khỏi nhíu mày, nhìn Hồ Dân hỏi: “Quan hệ của anh với Vũ Trần thế nào?”
“Bình thường!” Hồ Dân thành thật nói: “Tôi là một học sinh cá biệt trong lớp, cũng là một kẻ lập dị trong mắt các bạn cùng lớp. Tôi đã quen với việc một mình một cõi. Vũ Trần đã tìm tôi vài lần, nhưng đều là vì chuyện công việc. Cậu Hùng, lẽ nào Vũ Trần đã đắc tội với anh sao?” Hồ Dân ngập ngừng hỏi.
Triệu Hùng gật đầu nói: “Tôi cũng không giấu gì anh, công ty của vợ tôi xảy ra chuyện, thế lực đứng sau chính là Vũ Trần. Anh với anh ta có quan hệ bạn học, nếu như không tiện làm việc cho tôi thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ tìm người khác xử lý chuyện này.”
“Không cần đầu! Quan hệ của tôi và Vũ Trần không tốt đến mức như vậy. Nếu cậu Hùng có chuyện gì cứ việc giao phó cho tôi. Hồ Dân tôi nhất định sẽ không để chuyện riêng can thiệp vào!”
“Được rồi! Tôi tin tưởng ở anh.” Triệu Hùng nói với Hồ Dân: “Phó tổng giám đốc Hồ, có điều tôi có lời khó nghe phải nói thẳng, nếu chuyện của tôi lọt vào tai hai anh em Vũ Trần và Vũ Minh, đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước.”
Hồ Dân nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, lời này của Triệu Hùng rõ ràng là đang cảnh cáo mình.
Trước đó, khi Trần Thiên Trung nói cho anh biết thân phận thật của Triệu Hùng. Anh đã bí mật điều tra Triệu Hùng, tên nhóc này chỉ là con rể của nhà họ Lý, bị người ta mắng tới mắng lui, bị nhà họ Lý và nhà họ Đào gọi là đồ bỏ đi. Nhưng bây giờ có vẻ như “đồ bỏ đi” này là do anh ta vẫn luôn giả bộ mà ra.
Triệu Hùng sinh ra trong một gia đình giàu có, lại có “năng lực ẩn nhẫn” vượt trội so với những người bình thường, một người như vậy chắc chắn sẽ làm được những chuyện lớn lao.
Hồ Dân lập tức thể hiện sự trung thành của mình với Triệu Hùng và nói: “Cậu Triệu, đừng lo lắng! Nếu như Hồ Dân tôi làm ra điều gì đó có lỗi với anh, tôi sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả.”
Triệu Hùng gật đầu, hỏi Hồ Dân: “Phó tổng giám đốc Dân, vậy tôi hỏi anh, tôi muốn làm cho Vũ Trần phá sản, cách hiệu quả nhất là gì?”
“Trực tiếp chặn các sản phẩm của nó.”
“Nói rõ hơn chút, nên làm thế nào đây?”
“Trước tiên, kênh ngoại tuyến lớn nhất dành cho các sản phẩm của công ty thực phẩm của Vũ Trần là chuỗi siêu thị Hùng Quang Đông Thăng dưới trướng của tập đoàn Hùng Quang. Chúng ta có thể tùy tiện viện một lý do để trục xuất các sản phẩm của công ty Vũ Trần ra khỏi cửa hàng. Sau đó,… ”
Hồ Dân lo lắng sẽ có người nghe lén nên đã nói nhỏ vài điều với Triệu Hùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!