Khi Lý Thanh Tịnh nhìn thấy nội dung trên tấm thiệp, liền không khỏi mỉm cười, cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn trả lời cho Triệu Hùng: "Mơ đi, lần này theo đuổi em, nhưng em chưa chắc sẽ đồng ý đâu!"
Triệu Hùng đang trên đường đến nhà Trần Thiên Trung, nghe thấy âm thanh tin nhắn từ điện thoại liền cầm điện thoại lên xem thì thấy chính là Lý Thanh Tịnh vợ anh gửi tin nhắn đến. Sau khi anh đọc xong liền gửi một ảnh động "hôn gió" lại cho vợ mình, trên môi nở nụ cười rồi lái xe nhanh như chớp đến nhà Trần Thiên Trung.
Sau khi đến nhà Trần Thiên Trung, anh thấy Trần Thiên Trung đang tập Thái Cực Quyền để rèn luyện sức khỏe. Anh ngồi ở cái đình bên cạnh, vừa đợi Trần Thiên Trung vừa uống một ngụm trà nóng.
Sau khi Trần Thiên Trung luyện Thái Cực Quyền liền lấy cái khăn tay từ quản gia, lau mồ hôi trên cổ rồi đi về phía của Triệu Hùng.
"Cậu chủ, mới sáng sớm mà cậu chạy đén đến chỗ tôi như vậy, có chuyện gì sao?"
Triệu Hùng cười nói: "Người hiểu cháu ngoài bác ra thì còn ai khác chứ!"
"Được rồi, bớt nịnh tôi lại đi, mau nói đi!"
Triệu Hùng hất cái chân dài của mình, ngồi trên ghế thong thả đung đưa chân rồi cười nói Trần Thiên Trung: "Bác Trung, bác có quen đại sư của nhã nhạc cung đình Huế không? Còn có Thanh Trà hát Quan họ Bắc Ninh nữa. Bà Đào rất thích nghe bọn họ hát kịch, cháu muốn đến ngày sinh nhật của bà ấy mời bọn họ đến."
"Biết ngay tên nhóc như cậu mới sáng sớm đã chạy đến đây không phải là chuyện tốt gì mà!" Trần Thiên Trung vừa lau mồ hôi vừa nói: "Tuy tôi không quen bọn họ nhưng bạn tôi có quen biết với bọn họ, bây giờ tôi gọi điện hỏi thử xem!"
Trần Thiên Trung cũng không dám bảo đảm. Tiền không phải là vấn đề nhưng điều mấu chốt là liệu đại sư của nhã nhạc cung đình Huế và Thanh Trà hát Quan họ Bắc Ninh kia có thời gian hay không. Sau khi Trần Thiên Trung gọi điện cho bạn, nhờ bạn của ông ta hỏi giúp vị đại sư kia và Thanh Trà cuối tuần này có thời gian không, nói là một bữa tiệc sinh nhật của một người bạn cũ, muốn nghe hai vị nghệ sĩ hát một đoạn. Sau khi gọi xong, Trần Thiên Trung đặt điện thoại lên bàn rồi nói chuyện với Triệu Hùng.
"Cậu chủ, cậu đã đọc tin tức chưa?"
Gần đây Triệu Hùng không phải luyện công thì cũng bận làm những công việc vụn vặt khác, thật sự khong có thời gian quan tâm đến những việc này.
"Sao vậy? Có chuyện gì lớn sao?" Triệu Hùng hỏi Trần Thiên Trung.
"Lão gia bị tố cáo rồi, bây giờ không còn là chủ tịch của tập đoàn Khải Thời nữa rồi."
Triệu Hùng nghe xong trong lòng hơi sửng sốt nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: "Vậy bây giờ ai là chủ tịch của tập đoàn Khải Thời?"
"Chú ba của cậu, Triệu Khải Nghĩa."
Triệu Khải Thời tổng cộng có sau anh em trai, anh cả là Triệu Khải Thời, người thứ hai là Triệu Khải Nhân, người thứ ba là Triệu Khải Nghĩa, người thứ tư là Triệu Khải Lễ, người thứ năm là Triệu Khải Trí và cuối cùng là Triệu Khải Đức. Theo lý mà nói thì cho dù bố của anh không có ở đó thì vị trí của tập đoàn Khải Thời cũng nên do chú hai của anh Triệu Khải Nhân tiếp nhận chức vụ này.
"Bác Trung, tại sao lại là do chú ba của cháu tiếp nhận? Chú hai thì sao?"
"Chú hai của cậu cũng bị cách chức giám đốc rồi, bây giờ cả cái tập đoàn Khải Thời đều do chú ba của cậu quản lý, phó chủ tịch là chú năm của cậu. Chú tư và chú sau của cậu miễn cưỡng giữ được chiếc ghế thành viên ban giám đốc."
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tập đoàn Khải Thời nằm trong tay bố cháu vẫn luôn hoạt động rất tốt không phải sao?"
"Trông thì có vẻ tốt, nhưng hoạt động kinh doanh của tập đoàn Khải Thời đã bị các tập đoàn quốc tế lớn đàn áp. Hoạt động kinh doanh ở Đông Nam Á, châu Âu và Bắc Mỹ đều bị chặn. Đối với hoạt động kinh doanh trong nước, chỉ có hoạt động kinh doanh ở thành phố phía nam là vẫn hoạt động bình thường, và xí nghiệp kinh doanh ở ba tỉnh Đông Bác đã được giao cho cậu."
"Xí nghiệp ở phía nam của tập đoàn Khải Thời do ai quản lý?" Triệu Hùng hỏi.
"Triệu Hằng, con trai của chú năm cậu, cũng là em họ của cậu."
"Triệu Hằng?" Triệu Hùng đã rời khỏi nhà họ Triệu cũng đã được sáu năm rồi, trong ấn tượng của anh khi đó Triệu Hằng vẫn còn là một thằng nhóc mười mấy tuổi, bây giờ tính ra cũng đã 21 tuổi rồi.
Triệu Hằng lúc nhỏ rất thông minh, nói anh ấy mới 21 tuổi đã đơn độc một mình phụ trách xí nghiệp của tập đoàn Khải Thời ở phía nam thì Triệu Hùng cũng tuyệt đối tin tưởng.
Triệu Hùng năm nay 26 tuổi, con trai của chú hai là Triệu Khang năm nay 25 tuổi, con trai của chú ba là Triệu Cao năm nay 24 tuổi, con gái của chú tư là Triệu Hiền, là một ngôi sao đình đám ở Đông Nam Á năm nay 22 tuổi. Còn con trai của chú năm là Triệu Hằng năm nay 21 tuổi. Chú sáu có vợ, nhưng vì người phụ nữ đó không mang thai được nên hai người vẫn chưa có con.
Bây giờ sóng gió nhà họ Triệu lại nổi lên, Triệu Khải Thời bị cách chức chủ tịch của tập đoàn Khải Thời, chú hai thì bị bãi nhiệm chức vụ giám đốc, xí nghiệp ở phía nam thì giao cho Triệu Hằng, có vẻ như nhà họ Triệu lại bắt đầu rối ren lên rồi.
Triệu Hùng nói với Trần Thiên Trung: "Bác Trung, Triệu Khải Thời... ông ấy bây giờ sao rồi?"
"Nghe nói không biết vì nguyên nhân gì bị giam lỏng rồi. Ra vào nhà họ Triệu đều có người giám sát!"
"Bộp!" Triệu Hùng đập mặt bàn một cái, tức giận nói: "Ai cho bọn họ cái quyền đó? Bố cháu ở tập đoàn Khải Thời không có công lao cũng có khổ lao. Bọn họ thân là anh em với nhau lại đối xử với bố cháu như vậy?"
Trần Thiên Trung cố ý nhìn Triệu Hùng, hỏi: "Cậu chủ, cậu đã rời khỏi nhà họ Triệu rồi còn kích động như vậy làm gì? Còn nữa, không phải cậu vẫn luôn giận dỗi lão gia à, không chịu gọi ông ấy là bố? Nhưng cậu lúc nãy..."
"Lúc nãy là do cháu tức đến choáng váng đầu óc rồi."
"Cậu chủ, vậy cậu tính thế nào?"
Triều Hùng thở dài một hơi nói: "Bỏ đi! Cháu với nhà họ Triệu đã vạch ra ranh giới rồi, cứ mặc cho bọn họ gây sức ép đi!"
Trần Thiên Trung nhìn thấy được hết những điều này nhưng cũng không vạch trần.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!